Công Tôn Sách khó chịu, nhưng không có ý muốn đi, đứng nghiêng người, vẻ mặt nghiêm nghị. Ánh lam chiều mênh mông ngoài cửa chiếu lên trên mặt y, làn da óng ánh trơn bóng, giống như một khối ngọc. Con người của y, hơi thở yên tĩnh xinh đẹp, cũng như một khối ngọc. Lãnh ngọc sắc sảo góc cạnh tinh quang tỏa bốn phía lúc thiếu niên, dần dần bị năm tháng mài thành noãn ngọc dịu dàng khắp chốn nhẵn nhụi như mỡ, hình dáng và tính chất, khác nhau rất lớn.
Bàng Thống buông chén trà, thở dài: “Cứ bởi vì ta giấu diếm mình là con của Bàng Thái sư, nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa nguôi giận? Đến mức mỗi lần nhìn thấy ta, đều tỏ thái độ hung dữ vậy sao?” Giọng điệu là trầm tĩnh, nhưng Công Tôn Sách có thể đoán được khuôn mặt của hắn đang cười cười, nhìn mình giống như đang thưởng thức một món đồ chơi.
Công Tôn Sách có chút hẹp hòi, có chút biệt nữu, nhưng tuyệt đối không đến mức vì chuyện của mười năm trước mà để ý đến bây giờ. Thái độ xa cách lạnh nhạt với Bàng Thống, đó là vấn đề về lập trường. Công Tôn Sách đứng ở lập trường của tiểu Hoàng đế, đứng ở lập trường của Bao Chửng, đứng ở lập trường thiên hạ yên ổn, tất nhiên ở vào thế không cùng tồn tại với phụ tử Bàng thị.
Chuyện này cũng đáng tiếc, bỏ qua không nói đến lập trường, Bàng Thống là người Công Tôn Sách khâm phục từ đáy lòng. Cùng với việc tình cờ gặp gỡ thời niên thiếu, còn thêm một phần dây dưa không nói rõ.
“Bàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-sach-tich-nien-hoan/90741/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.