Công Tôn Sách ở kinh thành qua mười ngày, mỗi ngày cùng Bàng Thống dạo chơi ngoại thành lang thang bàn luận viển vông, hắn dẫn y chơi những trò y chơi rồi và những trò y chưa chơi đều chơi hết. Bàng Thống tuy là công tử nhà cao cửa rộng, từ nhỏ tính tình đã không chịu gò bó, phụ thân hắn cũng không trói buộc được hắn, để hắn tự do rời nhà đi khắp bốn phương. Những trò chơi dân gian thô bỉ hắn hiểu rất cặn kẽ, dẫn theo Công Tôn Sách, chơi đến khi mặt trời lặn đến tận hứng mới về. Tiếc nuối duy nhất chính là Công Tôn Gia Đinh ở cạnh bên không rời, lạnh thì thêm áo nóng thì phẩy quạt, Công Tôn Sách uống miếng nước hắn cũng phải sờ xem cái chén không nóng mới cho y uống, thật sự đáng ghét.
Tình cảm của Bàng Thống và Công Tôn Sách tiến triển cực nhanh. Bàng Thống luôn miệng kêu Thúc Trúc, luôn có thể vào những lúc người ta không ngờ tới mà kêu đến mức Công Tôn Sách không kịp phản ứng. Mà Công Tôn Sách quăng mất họ của Bàng Thống, chỉ gọi hắn đại ca, gọi rất tự nhiên. Công Tôn Gia Đinh nhìn không hiểu a, thiếu gia mắt cao hơn đỉnh như vậy, sao có thể nhìn Bàng Thống với con mắt khác xưng huynh gọi đệ như vậy.
Một ngày nọ được dịp đẹp trời, Bàng Thống dẫn hai con ngựa đến.Trong đó có một con cả người trắng như tuyết, chỉ có bốn vó đỏ rực, ánh mắt đen bóng óng ánh, chính là mỹ nhân nổi bật trong bầy ngựa. Bàng Thống dẫn nó tới cho Công Tôn Sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-sach-tich-nien-hoan/90731/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.