Tiết tử
Đầu xuân năm nay, sau khi con dâu Trần thị qua đời, Công Tôn Chân liền bệnh, bệnh rất nặng.
Cô gái trẻ tuổi nằm trong quan tài, mày liễu môi đào, hô chi dục khởi*. Công Tôn Chân vịn vào quan tài nhìn nàng một cái, đau lòng không kể siết.
(*Hình dung người trong bức tranh rất thật, giống như kêu một tiếng sẽ từ bức tranh đi ra. Ở đây ý nói nàng chỉ như ngủ, kêu một tiếng sẽ dậy)
Con dâu vì Công Tôn Sách đến Liêu truyền tin, xông qua đầm rồng hang hổ một trận, mạng cũng dám bỏ. Trải qua mưa gió rốt cuộc đạt được chính quả loan phượng hòa minh*. Chưa sống qua một ngày của cuộc sống ân ái như đã nghĩ đến, thế nhưng cứ vậy mà chết đi. Bạc phúc như vậy, bạc phúc đến mức đáng hận. Cái chết của nàng, không những chấm dứt mong nhớ nửa đời của Công Tôn Sách, mà còn mang theo phúc khí niềm vui tuổi già của Công Tôn Chân.
(*chỉ sự ân ái, hòa hợp hạnh phúc của vợ chồng)
Công Tôn Chân thương tiếc cho con mình thương tiếc cho con dâu, còn thương tiếc cho chính mình, thương mới bệnh cũ khó có thể thoát khỏi, trằn trọc trên giường bệnh sắp chết—- mọi người sẽ không nói cho y sự thật, nhưng mà y biết, mình sắp chết rồi.
Khí hậu Lư Châu chuyển ấm, trên cành cây trong viện đã bắt đầu nhú ra những chồi non nhỏ bé xanh xanh. Lúc Công Tôn Thực tỉnh lại, liền kêu hạ nhân mở cửa sổ ra, y nghiêng đầu nhìn màu xanh nhạt mơ hồ kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-sach-tich-nien-hoan/3171824/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.