Bao Chửng đi rồi. Bàng Thống ngây ra trong chốc lát, vừa mới bước hai bước đi về hướng trong thành, liền nhìn thấy đằng trước có hai người vội vã chạy đến. Một người một thân áo giáp mỏng, một người áo xanh thêu mây, vô cùng quen mắt. Chạy đến gần, trong mắt Bàng Thống chỉ nhìn thấy một mình Công Tôn Sách. Hai má Công Tôn Sách phiếm hồng không bình thường, ẩn ẩn lo âu.
Bàng Thống nhất thời vui vẻ trong lòng một chút: Hắc, thật đúng là nghĩ cái gì đến cái đó. Còn chưa vui xong, Công Tôn Sách đã bổ nhào đến hỏi vội: “Bàng Thống! Có gặp Bao Chửng không?”
Đươc chứ, lại là Bàng Thống, Vương gia cũng không kêu.
“Làm sao vậy?”
Triển Chiêu cũng cực kỳ gấp gáp: “Bao đại ca đi đâu rồi?”
Công Tôn Sách không đợi Bàng Thống trả lời, kết luận nói: “Hướng này chỉ có một con đường… là ngoại ô phía nam Trịnh Vương phủ! Triển Chiêu!!!”
Triển Chiêu gật đầu một cái, nhìn trúng liền cướp con ngựa ở ven đường của mỗ xui xẻo nào đó, kéo Công Tôn Sách lên ngựa, đá bụng ngựa một cái đi nhanh như bay.
Một màn biểu diễn nhanh như gió lốc, Bàng Thống còn tưởng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Đến khi Bàng Thống biết được Bao Chửng lại nhảy xuống vực không rõ tung tích, đã là chuyện của hai ngày sau. Đồng Lộ báo tin tức này cho hắn. Bàng Thống thầm nói: Bao Chửng, lần thứ ba a…
Lại nghĩ: Công Tôn Sách chắc khóc đến mù mắt đi…
Lúc sự việc xảy ra, Công Tôn Sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-sach-tich-nien-hoan/3171814/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.