Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ăn xong cơm chiều, bốn phía đã tối đen một mảng. Triển Chiêu phân phó người thắp sáng tất cả các đèn lồng trong viện, nhưng thấy cây cỏ bốn phía lả lơi, ánh sáng phập phồng chằng chịt, Bạch Ngọc Đường thở dài: Quang cảnh tốt như vậy, cuối cùng bị phụ lòng như thế này đây.
Triển Chiêu không nói gì, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn, là Bao Chửng và Công Tôn Sách đi đến.
Công Tôn Sách mặc quần áo thuần trắng, đứng ở dưới ngọn đèn, cả người giống như trong suốt. Y nói: Hai người các ngươi thật ra rất biết hưởng thụ, ta nói tại sao một ngày một đêm rồi mà không thấy bóng dáng của các ngươi đâu.
Bao Chửng cười hắc hắc, nói: Chắc Tiểu Ngũ thấy ngôi nhà này của ngươi có phong thủy tốt, tính mua lại đó.
Công Tôn Sách quay đầu lại trừng hắn: Ngươi mưu tính thì có! Ta đã nói với ngươi rồi, buổi tối đừng mặc đồ màu đen, ngươi không nghe, ngươi xem, Triển Chiêu và Bạch Ngũ hiệp chưa có nhìn thấy ngươi đâu.
Bạch Ngọc Đường vội vàng nói: Thấy rồi, thấy rồi, thấy một con thật lớn.
Triển Chiêu đứng dậy đi đến bên cạnh bọn họ, nhẹ nhàng nói: Công Tôn đại ca, thân thể của ngươi vẫn chưa bình phục như cũ, sao lại ra đến tận đây, vẫn nên ở Khai Phong phủ tĩnh dưỡng thì hơn.
Công Tôn Sách nói: Ta đã tốt rồi, không cần tĩnh dưỡng. Triển Chiêu, ngươi không cần phải lo lắng. Đi, lấy bộ trà cụ (dụng cụ pha, uống trà) trong phòng của ta đến đây, ta pha trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-sach-phuong-the-ngo/202564/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.