Chương trước
Chương sau
Bạch Ngọc Đường còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Bao Chửng, hắn mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, trên búi tóc cài một cây trâm gỗ mun, đang cúi đầu nhìn một lều cúc trắng lớn ở trong vườn hoa.
Triển Chiêu bên cạnh gần như là dùng thanh âm sợ hãi mà khẽ gọi: Bao đại nhân.
Lúc này Bao Chửng mới quay qua, phản ứng đầu tiên theo bản năng của Bạch Ngọc Đường là: Người thông minh nhất Đại Tống quả nhiên không biết võ công; phản ứng thứ hai chính là: Sao tên này lại đen như vậy!
Ai ngờ Bao Chửng vừa nhìn thấy Triển Chiêu, không có nguyên do gì, rơi nước mắt.
Dạ dày của Bạch Ngọc Đường không khỏi đau lên, Thanh thiên a Thanh thiên.
Triển Chiêu bước một bước xa tiến đến, nắm chính xác cổ áo của Bao Chửng, đúng vậy, Bạch Ngọc Đường dám khẳng định, lúc ấy Triển Chiêu thật sự nắm lấy cổ áo của Khai Phong phủ doãn, hét lớn một tiếng: Rốt cuộc hắn làm sao vậy?!
Bao Chửng nói: Biên cảnh Tống Liêu truyền tới…
Bạch Ngọc Đường không màng đến lễ tiết, thốt lên hỏi: Chẳng lẽ thua rồi?
Lúc này Bao Chửng mới phát hiện còn có một người ở bên cạnh, hắn thu lại thần sắc, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, liếc nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu lập tức hiểu rõ, hắn buông tay ra, thản nhiên nói: Đây là Bạch Ngọc Đường danh hiệu trên  giang hồ là Cẩm Mao Thử, đây là Bao đại nhân.
Hai người khách sáo nói chuyện một hồi, Bạch Ngọc Đường nhân cơ hội lén nhìn Triển Chiêu, gương mặt tuấn tú của người nọ trắng đến dọa người, môi cũng không có huyết sắc, nhưng mà hai mắt cực kỳ đen bóng, giống như hai hàn tinh, lấp lánh đâm vào mắt người khác, hắn, đây là làm sao vậy?
Bao Chửng chậm rãi nói: Quân ta, không có thua, nhưng mà một cố nhân… Hắn liếc mắt nhìn Triển Chiêu, nói tiếp, có thể không bao giờ trở lại nữa.
Triển Chiêu hung hăng nắm chặt Cự Khuyết trong tay, xoay người chạy vào một cái sân bên cạnh, Bạch Ngọc Đường vốn định đuổi theo, không ngờ thấy được vẻ ngăn cản trong mắt của Bao Chửng, không biết tại sao, không dám bước thêm bước nữa, đành phải ở lại, cùng Bao Chửng nói mấy lời nhàn thoại câu được câu mất.
Rốt cuộc Bạch Ngọc Đường hiểu được tại sao lúc Bao Chửng bằng cái tuổi hiện tại của hắn đã danh dương thiên hạ, luôn phá được kỳ án, sau đó Bạch Ngọc Đường phát hiện, trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn họ nói chuyện, Bao Chửng đã giật tung tất cả tuổi tác, giới tính, dân tộc, chủng tộc, trình độ giáo dục, tôn giáo tín ngưỡng, tình hình tài chính, người yêu thích… của hắn ra hết. Đang lúc hắn nói đến chuyện mình và Triển Chiêu không đánh không thành bạn, đang ở bên bờ Tây Hồ uống trà ăn chút điểm tâm bỗng nhiên thấy một con bồ câu đưa thư bay đến, Triển Chiêu xem xong thư sắc mặt liền u ám chẳng nói lời nào đã liều mạng trở về, mình cũng không nhịn được liều mạng đi cùng hắn xem có giúp được gì không, sau đó thì gặp được Bao đại nhân phong độ, ách, thanh lịch; thì Triển Chiêu mang sắc mặt âm trầm không nói một lời từ trong tiểu viện đi ra, Bao Chửng khẽ nhíu mày, hỏi: Thế nào?
Triển Chiêu lắc đầu: Hắn đang ngủ.
Bạch Ngọc Đường thật sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đang ngủ? Lão Bao tại sao lại khóc? Thắng bại giữa Tống Liêu như thế nào? Người có lẽ sẽ không về đến tột cùng là ai?
Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ Bạch Ngũ gia cũng không phải là người nhiều chuyện.
Bạch Ngọc Đường ở lại Khai Phong phủ, hắn cảm thấy nơi này rất tốt, thật sự rất tốt, dưới chân Thiên tử, vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt. Điều quan trọng là người ở đây đều rất thú vị, mỗi ngày Triển Chiêu mang vẻ mặt khổ đại cừu thâm, Bao đại nhân đen đến nỗi không thấy ánh sáng mặt trời. Có lẽ như vậy, Khai Phong phủ to như thế đành phải để cho Bạch Ngũ hiệp chút thể diện.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường quả thật rất vui vẻ, mỗi ngày đi đi dạo dạo, ăn ăn uống uống, đánh đánh cãi cãi, chơi chơi cười cười, chưa tới nửa tháng, đã chơi hết sạch mọi thứ ở Biện Lương rồi.
Nhưng mà cái tiểu viện kia, là vùng cấm không thể đụng chạm. Không phải hắn muốn đi vào, nhưng mà, nhớ đến vẻ mặt của Bao Chửng ngày hôm đó, trong lòng không khỏi căng thẳng, đúng vậy, trong mắt Bao Chửng, rõ ràng chính là, đau thương.
Cái loại đau thương này, chỉ có người tuyệt vọng nội tâm tan vỡ mới có thể có. Bạch Ngọc Đường không khỏi đồng tình với lão Bao.
Mọi người đều biết, yêu thích lớn nhất của Cẩm Mao Thử chính là uống rượu trên nóc nhà vào buổi tối. Nóc nhà, nhất định phải là nóc Khai Phong phủ, rượu, nhất định phải là Nữ Nhi Hồng, tư thế không hạn chế, có thể nằm ngồi nằm sấp đứng, nhưng mà hiện tại, Triển Chiêu vẫn không chịu nghỉ chân bên cạnh hắn.
Lúc uống rượu trên nóc nhà vào buổi tối, Bạch Ngũ gia nhìn chằm chằm cái tiểu viện vẫn còn đang sáng đèn. Đèn, mỗi đêm đều sáng, thâu đêm không tắt. Triển Chiêu ngồi xổm dưới mái hiên sắc thuốc, mùi thuốc thoang thoảng truyền đến, Ngũ gia uống vào cùng với rượu ngon. Sắc thuốc xong, nam nhân áo xanh kia sẽ đổ đầy vào chén sứ bưng vào trong phòng, có khi sẽ trông giữ đến hừng đông mới đi ra, ngọn đèn hắt bóng dáng gầy của hắn lên trên cửa sổ, run run, tâm của Ngũ gia cũng theo đó mà lay động. Có đôi khi thuốc được bưng vào, không lâu sau sẽ nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ, hắn biết, người nọ, lại không chịu uống, lúc này, Triển hộ vệ sẽ lại ra dưới mái hiên sắc thuốc một lần nữa, lại bưng đi vào.
Trăng lạnh như nước, đèn đuốc sáng trưng, đêm dài chưa hết. Thắp một ngọn đèn dầu, để kẻ xa quê có thể thấy rõ đường về nhà. Bạch Ngọc Đường biết, có một người đang chờ một người trở về. Nhưng mà mờ mịt vô hạn, sống chết bất định, còn sống, cũng dần dần không còn dũng khí để kiên trì đi tiếp. Có đôi khi sống còn đau khổ hơn chết— bởi vì người chết, không có đau khổ. Bạch Ngũ gia lúc này, còn trẻ, lúc trẻ vẫn một mực tin tưởng nào là nhất kiến chung tình, nào là bạch đầu giai lão linh tinh gì đó, cho nên, khi hắn phát hiện mình có thể nhận thức thấu đáo việc sống chết, không nhịn được mà nở nụ cười.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, tướng sĩ chinh chiến bảo vệ biên cương quay về kinh, dân chúng Biện Lương đứng ở hai bên đường hoan nghênh, Bạch Ngọc Đường đứng trong đám người, cũng không khỏi cảm thấy kính nể. Lại nhìn Triển Chiêu bên cạnh, hắn hung hăng cau mày, lúc dòng người tan đi, vẫn không nhúc nhích như cũ, Bạch Ngọc Đường chạm vào vai hắn: Uy, đã đi rồi. Ngươi làm sao vậy?
Triển Chiêu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật sự rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức thổi không bay tuyết rơi trước mặt, nhẹ đến mức không giấu được đau thương trong thanh âm, nhìn cũng không nhìn Bạch Ngọc Đường một lần, chỉ nói: Chúng ta, quay về đi.
Ngày ấy, đứng ở cửa tiểu viện, Bạch Ngọc Đường thấy cửa sổ căn phòng kia được mở ra, Bao Chửng đứng ở hành lang bên ngoài cửa sổ, giống như nói chuyện một mình: Ngươi xem, mai trắng này lại nở, năm đó ta nói, đem mai này vào trong phủ của ngươi đi, ngươi không làm, còn nói chỗ của ta có lực rung động thị giác, a, khi đó, thật tốt a, trong lòng ngươi cái gì cũng không có, đọc sách của ngươi, vẽ tranh của ngươi, khoe khoang học vấn của ngươi. Ba người chúng ta, làm, đều là chuyện muốn làm, vì dân chúng, vì chân lý, bây giờ nói này nọ, chắc ngươi cảm thấy phiền, khi đó, hắc hắc, quả thật là chúng ta đã nghĩ như vậy. Nếu cứ như vậy mà sống hết một đời…
Người trong phòng kia, cuối cùng cũng mở miệng, tuy nói cách khá xa, qua một lớp cửa sổ, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn nghe rất rõ ràng: Đây là số mệnh, gặp được một vài người, mất đi một vài người, muốn chạy trốn cũng không trốn được… Ngươi đứng qua bên kia chút đi, ta không nhìn thấy cây mai kia nữa!
Giọng nói trong trẻo tinh tế, nói vậy, chắc là một văn nhân thanh tú. Bạch Ngọc Đường đoán rằng, người nọ, chắc chắn bây giờ đang khoác một chiếc cẩm y lông cáo màu trắng, ngồi bên cửa sổ, trong tay là một ly trà ấm.
Cửa sổ xanh lá. Người tựa như hoa.
Nhưng mà, giọng nói kia, lạnh đến mức không có độ ấm.
Một chân của Triển Chiêu đã bước qua cánh cửa vòm (1) của tiểu viện, thấy hai người kia nói chuyện, hắn liền đứng yên ở một nơi, Bạch Ngọc Đường tựa lưng vào tường, nhẹ nhàng vuốt ve lưu tô* trên Họa Ảnh, thoáng nhìn nét ngạc nhiên pha lẫn vui mừng trên gương mặt của Triển Chiêu, thì ra, hắn là người dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Chỉ cần nghe người nọ nói chuyện cũng thấy đủ rồi, mà những câu kia, cũng không phải nói cho hắn nghe.
(*Lưu tô: dải dây tua buộc trên chuôi kiếm. Họa Ảnh là cây kiếm của BNĐ)
Bao Chửng thấy Triển Chiêu đứng ở cửa, gọi hắn đi vào, bản thân mình thì lại chậm bước thong thả đi ra, quay người lại, thấy Bạch Ngọc Đường đang dựa vào tường vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: Bạch Ngũ hiệp, có cái gì buồn cười sao?
Bạch Ngọc Đường bĩu môi hướng vào trong viện: Người nọ chẳng phải đã tốt hơn sao? Các ngươi đều vui vẻ, ta tất nhiên cũng vui vẻ…
Bao Chửng chậm rãi hỏi: Vừa rồi Bạch Ngũ hiệp cùng Triển hộ vệ thấy chuyện gì ở trên đường?
Bạch Ngọc Đường nói: Quân đoàn quay về kinh.
Bao Chửng hỏi: Bạch Ngũ hiệp có phát hiện điều gì hay không?
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Bao Chửng một cái, không hiểu sao lại căng thẳng: Cái gì?
Bao Chửng nói: Quân đoàn, không có chủ soái.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được hô lên: Cái gì!
Bao Chửng thương hại liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, tránh ra.
Trong ánh mắt của Bao Chửng, Bạch Ngọc Đường thương tâm nghĩ, về sau, Bạch Ngũ gia không thể chỉ quan tâm đến xu hướng thịnh hành, còn phải quan tâm một chút đến chính trị thời sự nữa.
——-
Tác giả có đôi lời: Ta thừa nhận, chương này viết Tiểu Bạch đồng học thành đa sầu đa cảm rồi… Ta chỉ có thể nói, không phải truyện buồn đâu, thật sự không phải truyện buồn, các tình yêu không cần phải bị vấn đề này làm cho bối rối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.