Sinh ly tử biệt gặp lại cố nhân, rốt cuộc phải nói gì? Lâm Kiến Tịch không nói nên lời, suy nghĩ của anh hoàn toàn bị đóng băng, chỉ có tế bào cảm giác của cơ thể vẫn còn hoạt động, trung thực truyền tải những xáo trộn từ thế giới bên ngoài. Trong không khí không có gió, ánh mặt trời như một cơn lũ, ào ạt đổ xuống, lập tức bao phủ toàn thành phố. Cổ tay anh vẫn bị Giang Ngộ giữ chặt, rất đau, đau đớn dễ dàng khơi dậy ký ức bị phủ bụi, nhưng anh không giãy giụa, chỉ yên lặng nằm trên mặt đất, lắng nghe tiếng kêu đè nén của người trên người mình. Cả trái tim và linh hồn của Giang Ngộ đều bị nỗi sợ hãi khổng lồ chiếm lấy, không còn lý trí, chỉ biết không màng tất cả mà ôm lấy người này, không bao giờ để anh rời đi, không nhận ra chính mình đang khóc, “Anh…” Không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu hoang mang lo sợ, còn tưởng mình lại trở về cơn ác mộng, hoảng loạn áp tai vào ngực anh muốn nghe nhịp tim đập của Lâm Kiến Tịch, nó vẫn đang đập, kiên định và mạnh mẽ, nhắc nhở cậu anh trai của cậu vẫn còn sống. Giang Ngộ lúc này mới bừng tỉnh, hoảng loạn buông tay ra, lau mặt lung tung: “Xin lỗi… Anh, em cũng không biết sao lại thế này, em chưa từng nghĩ phải nói cho anh biết, anh đừng sợ, em sẽ không ép anh nữa…” Cậu có quá nhiều lời muốn nói cho Lâm Kiến Tịch, nhưng lại không dám nói, ngay cả dũng khí nói một câu “Anh có khỏe không” cũng không có, ánh mắt tan rã nhìn loạn bốn phía, chỉ duy nhất không dám nhìn Lâm Kiến Tịch. “Anh đừng sợ.” Cậu lại nói một lần, lảo đảo đứng lên: “Xin lỗi, em không cố ý muốn gạt anh, anh à, anh đừng sợ, em sẽ không khiến anh phiền lòng nữa…” Lâm Kiến Tịch mông lung chớp mắt, đại não trì trệ chậm rãi xoay chuyển, vừa định vươn tay muốn túm lấy quần áo của Giang Ngộ, Giang Ngộ đã hoảng sợ xoay người rời đi. Cậu bước càng lúc càng nhanh, thậm chí còn chạy, sợ chỉ cần dừng lại trong mắt Lâm Kiến Tịch một giây, anh sẽ càng hận mình hơn, dùng hết sức chạy trối chết. “…” Lâm Kiến Tịch xuất thần nhìn bàn tay giữa không trung của mình, ánh nắng chói chang, anh nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy hai mắt mơ hồ. Giang Ngộ đi rồi, tiếng ồn ào của thành phố bị bỏ qua lại tràn vào tâm trí anh, tiếng xe cộ và người qua lại lúc này trở nên ồn ào hơn bao giờ hết, khiến anh không thể bình tĩnh được. Sau một lúc lâu, anh ngồi dậy, dọc theo đường cũ về nhà, nhưng Giang Ngộ không về. Anh trở lại phòng của Giang Ngộ, căn phòng vẫn ngăn nắp như trước, chỉ có chiếc giường bừa bộn, chăn bông lấm tấm những chấm máu, trên bàn còn có bộ sưu tập tư pháp của ngày hôm qua. Chỉ trong một đêm, thế giới lại đảo lộn một lần nữa. Anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, sự kiệt quệ từ linh hồn đè nặng lên trái tim anh, anh ngồi trên giường nghĩ lại những gì trong quá khứ. Giang Ngộ là trở về khi nào? Đó là ngày hôm qua, hay là sớm hơn nữa? Là trở về cùng lúc với anh, hay là còn sớm hơn anh? Cậu có nhìn thấy ba mẹ không? Hay là chưa kịp ngăn cản ba mẹ đã xảy ra tai nạn? Thống khổ mất đi người thân, cậu trải qua hai lần ư? Tại sao lại trở về một lần, cậu vẫn không còn gì? Mà cậu… Làm sao trở về được? Lâm Kiến Tịch càng nghĩ càng thấy khó thở, cổ họng như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt, hai mắt chua xót. Anh gục xuống giường, vô thức nắm chặt góc chăn có vết máu. Góc chăn lạnh lẽo dần dần ấm lên trong lòng bàn tay anh, thậm chí anh có thể cảm nhận được vết máu trở nên hơi cứng trên cái chăn. … Vết thương trong lòng bàn tay của Giang Ngộ đã nứt ra, cậu có đi khâu lại không? Một chàng trai mặc áo ngủ đi trên đường cũng không có gì đặc biệt, nhưng nếu chàng trai đó đẹp trai, quần áo trên người còn thấm máu, mắt đỏ hoe tóc tai bù xù, vậy thì cậu đủ để hấp dẫn bất kỳ ánh mắt không tốt nào của người qua đường. Giang Ngộ thờ ơ, tất cả cảm xúc mãnh liệt của cậu đều phát tiết ra trong lúc khóc vừa rồi, bây giờ cậu như một xác ướp biết thở, cho dù có nhiều ánh mắt khác thường hơn cũng không làm cậu dao động. Cậu cũng không biết mình đã đi được bao lâu, càng không biết mình muốn đi đâu, cậu chỉ biết, cậu không có nơi để về. Cậu hao tâm tổn trí giấu giếm lâu như vậy đổi lấy sự dịu dàng của anh, vẫn bị một cơn ác mộng không thể thoát khỏi đánh tan. Liệu anh có ghét cậu không? Chắc chắn là có, anh từng nói sẽ không tha thứ cho cậu, cậu vẫn lợi dụng vẻ bề ngoài ngây thơ lừa gạt anh, nếu anh biết người anh chăm sóc bấy lâu nay không phải đứa trẻ không biết gì mà là Giang Ngộ từng cưỡng bức anh của đời trước, anh chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn. Chính cậu cũng cảm thấy buồn nôn. Cậu không chấp nhận được ánh mắt kinh tởm của Lâm Kiến Tịch, cho nên cậu chạy đi. Không chấp nhận được, vậy trốn đi. Trốn đi, thì có thể coi như không nhìn thấy. “Cậu bé.” một chú cảnh sát ân cần ngăn cậu lại, hỏi: “Sao cháu lại đi ra ngoài như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Giang Ngộ lắc đầu, nâng tay trái lên, giọng nói khàn đặc: “Không có, cháu... Bị đứt tay, cháu muốn đi bệnh viện.” “Đến bệnh viện còn một khoảng cách, để chú gọi xe giúp cháu.” “Không cần.” Giang Ngộ nói: “Không cần gọi xe, cảm ơn chú.” “Hả?” Cảnh sát khó hiểu nhìn cậu đi xa, cho rằng cậu vừa cãi nhau với bạn gái nên mới khiến cậu trông đau khổ như vậy. Trẻ con thời nay yêu đương vào là muốn sống muốn chết, chú cảnh sát lắc đầu tiếc hận, hoài nghi cậu bị bạn gái uy hiếp mới không dám gọi xe. Sắc trời càng ngày càng tối, Giang Ngộ vẫn không trở về. Lâm Kiến Tịch đành phải kêu người đi tìm. Giang Ngộ vội vàng đuổi theo anh, điện thoại và thẻ chứng minh tất cả đều để ở nhà không mang theo, nam sinh mười lăm tuổi hai bàn tay trắng rất dễ tìm, nhưng bí thư Giang hai bàn tay trắng lại rất khó tìm. Nếu Giang Ngộ đã muốn trốn thì ai cũng đừng hòng tìm được cậu. Lâm Kiến Tịch dựa vào cửa sổ xe, nhìn ánh đèn bên ngoài, khẽ thở dài. Tỉnh táo lại, bây giờ anh có thể đoán được tại sao Giang Ngộ lại chạy trốn, từ khi tái sinh đến nay, anh chưa từng nhắc tới kiếp trước, Giang Ngộ trong mắt “Bọn họ”, chắc vẫn là trạng thái ảm đạm của kiếp trước, cho rằng anh vẫn không tha thứ cho cậu. Anh nhớ lại giấc mơ hồi tối, con chó con tròn trịa lông trắng xù xù đi theo anh, chớp chớp đôi mắt ướt dầm dề nói với anh, nhưng anh là chủ nhân của em mà. Bây giờ, con chó con này lại tự bỏ chạy. Nó nghĩ rằng chính mình đã phạm sai lầm, chủ nhân sẽ không tha thứ cho nó nữa, cho nên nó phải bỏ chạy trước khi chủ nhân đuổi nó đi, có lẽ bằng cách này, nó có thể tự lừa mình, là nó không muốn ở lại, chứ không phải là không ai cần nó. Lâm gia điều động người đi tìm, tìm cả đêm cũng không thấy bóng dáng của Giang Ngộ. “Lâm Lâm, còn muốn tiếp tục tìm không?” Trời tờ mờ sáng, sắp bắt đầu một ngày mới, tài xế hỏi một câu. Lâm Kiến Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Về nhà trước đi.” “Đang yên đang lành sao lại cãi nhau, còn cãi đến bỏ nhà trốn đi.” Tài xế lắc đầu thở dài: “Mấy đứa trẻ các con, tính khí nóng nảy quá.” Lâm Kiến Tịch đáp: “Đúng vậy, sao lại có thể bỏ nhà trốn đi, chờ em ấy trở về con nhất định sẽ dạy dỗ em ấy đàng hoàng.” Một ngày, hai ngày… Giang Ngộ vẫn không trở về. Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh phái người tìm khắp nơi cũng không tìm được, không khỏi miên man suy nghĩ đến việc Giang Ngộ bị bắt cóc và bán vào một nơi nào đó trở thành con của người khác, hoặc là bị phần tử không hợp pháp bắt cóc, càng nghĩ càng sốt ruột. “Mẹ.” Lâm Kiến Tịch an ủi vỗ vai Triệu Vân Khỉ, thấp giọng nói: “Mẹ đừng lo, Giang Ngộ sẽ không sao.” “Lâm Lâm.” Triệu Vân Khỉ mệt mỏi dụi dụi mắt, “Sao mẹ có thể không lo lắng, Tiểu Ngộ mới mười lăm tuổi, nếu xảy ra chuyện gì, dì Tiêu của con mỗi ngày sẽ đến trong mộng của mẹ khóc, mẹ không chịu nổi cô ấy khóc.” Lâm Kiến Tịch suy tư, hỏi: “Dì Tiêu… Rất thích khóc ạ?” “Thích khóc, thích khóc muốn chết.” Triệu Vân Khỉ nói: “Trong đám bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chỉ có cô ấy là thích khóc nhất, bị mắng cũng khóc, té ngã cũng khóc…” Tiêu Lam mất quá sớm, Lâm Kiến Tịch chỉ nhớ rõ dì ấy mặc váy cho Giang Ngộ, còn lại không có ấn tượng gì khác, đây là lần đầu tiên anh biết về dì ấy từ trong ký ức của Triệu Vân Khỉ. Dì Tiêu hồi nhỏ cũng rất thích khóc, khóc không thành tiếng nhưng vẫn luôn rớt nước mắt, lá gan cũng nhỏ, sợ bóng tối còn sợ ma, nghe kể một câu truyện ma cũng có thể sợ hãi cả tháng trời, từ nhỏ đến lớn việc dũng cảm nhất dì ấy từng làm đó là bỏ trốn cùng chú Giang. Lâm Kiến Tịch im lặng, rốt cuộc cũng biết Giang Ngộ thích khóc là di truyền từ ai. “Đừng lo.” Anh dừng một chút, nói: “Giang Ngộ sẽ trở về.” Anh ở chỗ này, Giang Ngộ sẽ trở về. Dù con chó con có sợ hãi đến đâu, chỉ cần anh gọi một tiếng, con chó con vẫn sẽ cố gắng hết sức chạy đến bên anh. Triệu Vân Khỉ thở dài một tiếng: “Lâm Lâm, sao các con cãi nhau dữ dội như vậy?” “…” Lâm Kiến Tịch tự hỏi một lúc lâu, nói: “Bởi vì trước kia em ấy từng bắt nạt con.” Triệu Vân Khỉ kinh ngạc: “Có việc này ư?” Bà thật sự rất kinh ngạc, nhiều năm như vậy, bà nhìn hai anh em hòa thuận nâng đỡ nhau đến lớn, không nghĩ tới sau lưng hai người còn cãi nhau, càng không nghĩ tới Giang Ngộ còn bắt nạt anh trai. “Nhưng đó là chuyện của quá khứ.” Lâm Kiến Tịch bật cười: “Bây giờ là vì chuyện khác.” Triệu Vân Khỉ cảnh giác lên: “Chuyện gì?” “Em ấy thích con.” Lâm Kiến Tịch nhìn vào mắt bà, nghiêm túc nói: “Nhưng em ấy cho rằng con không thích em ấy, em ấy sợ bị con ghét, nên đã bỏ chạy.” Triệu Vân Khỉ: “…?” Bà Triệu phản ứng không kịp, đại não như ngừng hoạt động, run rẩy hỏi: “Chuyện khi nào?… Không đúng, những lời này của con có ý gì?” “Con cũng thích em ấy, mẹ.” Giọng nói của Lâm Kiến Tịch bình tĩnh rõ ràng, “Con cũng thích… Giang Ngộ.” “…” Hai mắt Triệu Vân Khỉ tối sầm. Hình ảnh hai anh em hòa thuận vừa rồi mới nghĩ đến đã nứt ra. Lâm Kiến Tịch đưa tay quơ quơ trước mặt bà: “Mẹ?” Bà Triệu bình tĩnh ấn tay anh xuống, vững vàng nói: “Gọi 120 đi, mẹ gặp ảo giác.” Lâm Kiến Tịch: “…” Bà Triệu tiêu hóa nửa ngày, vẫn không chấp nhận được, hoảng hốt gãi gãi đầu: “Chuyện khi nào? Mẹ còn tưởng rằng hai người các con không phải anh em ruột cũng hơn hẳn anh em ruột, bây giờ lại nói cho mẹ hai người các con không phải anh em? Hai người muốn yêu đương?!” Lâm Kiến Tịch cảm nhận được bà sắp sụp đổ. Nhưng nói thật, kiếp trước anh cũng cho rằng hai người là anh em. Anh hồn nhiên vô tội ngồi ở đối diện, chờ Triệu Vân Khỉ bình tĩnh lại. Bà Triệu bình tĩnh không được, còn trong trạng thái suy sụp, sau bao nhiêu năm chinh chiến trên thương trường, lần đầu tiên bà cảm nhận được như thế nào là “Dẫn sói vào nhà”. Bà nghĩ, khốn kiếp, tính sai. Bà dẫn Giang Ngộ về nhà là vì không muốn cậu nhỏ như vậy đã bị người ta bắt nạt, không ngờ thằng nhóc này lại gặm mất con trai nhà mình. Một lúc lâu sau, Triệu Vân Khỉ mới lấy lại lý trí, gọi điện thoại cho cấp dưới: “Không cần tìm nữa, trở về hết đi, để thằng nhóc đó tự lực cánh sinh.” Cấp dưới: “…” Lâm Kiến Tịch: “…” Cắt đứt điện thoại sau mười phút, Triệu Vân Khỉ lại nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại: “Phái thêm người tiếp tục tìm, bắt Giang Ngộ về nhanh cho tôi, tôi có lời muốn hỏi nó!” Cấp dưới: “…” Lâm Kiến Tịch: “…” Anh chu đáo rót một ly nước, đẩy đến trước mặt bà Triệu: “Mẹ, uống nước không?” Triệu Vân Khỉ cầm cốc nước lên, càng uống càng tức giận: “Không được, mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này.” “Tại sao?” Lâm Kiến Tịch hỏi: “Trước kia mẹ bảo Giang Ngộ gả cho con, bây giờ không phải Giang Ngộ đang làm theo lời mẹ nói sao?” Bà Triệu: “…” Trước kia là nói đùa… Ai mà ngờ được vui đùa có thể trở thành sự thật chứ! “Mẹ.” Lâm Kiến Tịch ấm ức nói: “Con tin tưởng mẹ như vậy, cho rằng mẹ sẽ không làm con trai mẹ thương tâm nên mới nói cho mẹ biết. Bây giờ mẹ lại phản đối con, mẹ đã làm mất lòng tin của con.” Triệu Vân Khỉ: “… Mẹ…” “Con biết rất nhiều người khinh thường đồng tính, nên không dám nói cho người khác.” Giọng Lâm Kiến Tịch càng ngày càng nhỏ: “Con chỉ dám nói cho mẹ, nếu mẹ cũng không đồng ý thì trên đời không có ai ủng hộ con.” Triệu Vân Khỉ không nhìn được dáng vẻ thương tâm của con trai bảo bối, lập tức nói: “Mẹ đương nhiên ủng hộ con, ai dám khinh thường con, mẹ sẽ đánh người đó.” “Cảm ơn mẹ.” Vẻ mặt ấm ức của Lâm Kiến Tịch lập tức biến mất, anh cảm động nói: “Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời.” Triệu Vân Khỉ: “…” Khoan đã, bà vừa bị Lâm Lâm lấy lui làm tiến thắng một nước cờ? “Đừng lo cho Giang Ngộ nữa, em ấy chắc chắn sẽ trở về.” Lâm Kiến Tịch dẫn bà về phòng, cười nói: “Đi ngủ sớm đi, chúc mẹ ngủ ngon.” Triệu Vân Khỉ nhìn cửa đóng lại, qua một hồi lâu, mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Thế nào, có tin tức của Tiểu Ngộ chưa?” Lâm Trí Minh ngẩng đầu, xem xét thần sắc của bà, lo lắng hỏi một câu. Cả hai đều liên lạc nhờ hỗ trợ tìm kiếm đứa cháu, nhưng vẫn không có tin tức gì. “Chưa có.” Triệu Vân Khỉ đi qua, nghiêm nghị nhìn ông: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?” Lâm Trí Minh không hiểu: “Hả?” “Cơ thể có khỏe không? Sẽ không đột nhiên lên cơn sốc gì đó chứ?” “… Vợ à, sao em đột nhiên nguyền rủa anh.” Triệu Vân Khỉ yên tâm cầm tay ông: “Nếu khỏe, vậy em có một việc muốn nói cho anh.” Lâm Trí Minh cảnh giác: “Chuyện gì?” Mười phút sau. “Anh nghĩ mình gặp ảo giác.” Lâm Trí Minh sờ soạng tìm điện thoại, nghiêm túc trả lời: “Anh muốn gọi 120.” Mùa hè nóng cháy sắp kết thúc, Vân Thành lại nghênh đón cơn mưa lớn cuối cùng của mùa hè. Sau mấy ngày mưa to, Lâm Kiến Tịch lại bắt đầu đi vòng qua khu vườn, nhất quyết không bước vào vườn một bước. “Sao con lại sợ giun như vậy.” Triệu Vân Khỉ bất đắc dĩ: “Đã bảo bỏ vườn mà không chịu.” Triệu Vân Khỉ vẫn luôn muốn san bằng khu vườn, nhưng Lâm Kiến Tịch không chịu, bà Triệu rất khó hiểu, anh sợ trùng muốn chết, còn giữ khu vườn lại làm gì. Lâm Kiến Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, cây cỏ trong vườn bị mưa rửa sạch, cành cây đung đưa theo gió, gột rửa ra những chiếc lá xanh trong. Hoa nguyệt quý vẫn đang hé nở, cho dù mưa gió phá hủy gần hết những cánh hoa xinh đẹp của nó thì nó vẫn hé nở. “Hoa rất đẹp.” Anh nhìn một hồi, nói. Hoa rất đẹp. Vì sợ sâu bọ mà phải chôn nó đi, vậy chẳng phải là cô phụ sự rực rỡ của nó mang đến sao? Triệu Vân Khỉ im lặng một hồi, lại hỏi: “Khi nào Giang Ngộ mới về?” Tuy rằng những gì cậu làm… rất đáng giận, nhưng chung quy cũng là con cái nhà mình, đứa nhỏ ở ngoài một mình, người lớn vẫn không yên tâm. “Không biết.” Lâm Kiến Tịch nhướn mày, “Hay là con đi hỏi một tiếng?” “Con hỏi bằng cách nào?” Bà Triệu tò mò. “Con đi gửi tin nhắn cho em ấy.” Lâm Kiến Tịch xoay người lên lầu. “Không phải điện thoại của nó để ở nhà sao?” “Thử xem.” Phòng của Giang Ngộ vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, chỉ thay đổi một cái chăn khác Lâm Kiến Tịch bước vào, tìm cục sạc, sạc pin cho điện thoại của cậu. Điện thoại của Giang Ngộ không bị hư, nhưng nhanh hết pin, một ngày không sạc sẽ tắt nguồn. Anh chống cằm, thản nhiên mở máy, bấm vào tin nhắn. Thông tin trong điện thoại của Giang Ngộ rất đơn giản, chỉ giữ lại tin nhắn với anh, còn lại tất cả những tin nhắn khác đều bị xóa, chỉ là sau bao nhiêu ngày, chiếc điện thoại này vẫn chưa được chủ nhân dọn dẹp, tích lũy được một đống quảng cáo lừa gạt. Lâm Kiến Tịch lấy đến thoại của mình ra, soạn tin nhắn, điền số điện thoại của Giang Ngộ vào phần người nhận. Tin nhắn được gửi đi, điện thoại trên giường rung lên, anh nhìn chiếc điện thoại kia nhận được tin nhắn của chính mình. [Nếu em không về, anh sẽ bỏ em.] Mưa vẫn rơi, từ ban ngày đến ban đêm. Lâm Kiến Tịch tựa vào cửa sổ nhìn ngọn đèn trong sân, vầng hào quang xua tan bóng tối soi rõ những hạt mưa rơi. Ngày mưa không có con thiêu thân, hạt mưa lại tựa như con thiêu thân. Anh không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, nửa đêm đột nhiên cảm ứng được thứ gì đó, mông lung mở mắt ra. Trực giác luôn là thứ kỳ diệu nhất, khó có thể miêu tả đó là cảm giác gì, nhưng lúc này, trực giác hiện lên trong đầu anh rất rõ ràng, tựa như một nhánh lục bình trôi dạt trên biển cuối cùng cũng đụng phải một nhánh lục bình khác. Anh nhìn ra bên ngoài, đèn vẫn còn sáng, chỉ là bên cạnh ánh đèn có thêm một người. Lâm Kiến Tịch chớp chớp đôi mắt như mới tỉnh lại từ trong mộng, lặng lẽ đi xuống lầu, cầm lấy chiếc dù treo trên hành lang, mở cửa bước ra ngoài. Khoảng cách vài bước, không gần không xa, hai người đi hai kiếp mới xong. Giang Ngộ không có dù, đã lâu không gặp, cậu gầy đi rất nhiều, mái tóc đen ướt đẫm, dính trên trán, làn da có vẻ càng thêm tái nhợt. Lâm Kiến Tịch giơ dù lên, che cậu dưới dù, nhẹ giọng hỏi: “Em tên là gì, tại sao lại đến nhà anh?” Giang Ngộ đỏ hốc mắt. “… Em tên là Giang Ngộ.” Cậu khàn giọng đáp: “Ngộ trong gặp gỡ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]