Vừa dứt lời, mắt Văn Trọng giật giật, làm bộ suy tư, nhàn nhạt nói: “Ừm——quý phủ còn đang thiếu một người quét sân.” Bạch Ngọc Khuyết là ngườinào, sao lại không hiểu Văn Trọng ý tứ chứ, đây thực sự lợi dụng lúcngười ta gặp khó khăn mà, đường đường một quốc gia thái sư, người đứngđầu Ân Thương vương triều, trong nhà sẽ thiếu một tên quét rác sao?
Nhưng mà —— đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bạch NgọcKhuyết thành khẩn nói: “Ta đi quét cho ngươi —— ta đi! Ta đi —— “
Hai câu”Ta đi” cuối, nàng cố ý kéo âm điệu dài ra, Văn Trọng tự nhiênnghe không ra hàm nghĩa trong đó, Bạch Ngọc Khuyết âm thầm đắc ý, khàkhà, ta X... Đây chính là trí tuệ của người hiện đại đó...
Văn Trọng gật gật đầu: “Ngày mai bắt đầu.” Nói xong, từ trong tay loélên một vật, Bạch Ngọc Khuyết vươn tay đoạt lấy, cầm trong tay cẩn thậnkiểm tra, đúng là vòng Bích Linh rồi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùngcũng coi như rơi xuống.
Ống tay áo được thả ra, Văn Trọng quay đầu, vô thanh vô tức biến mất,Bạch Ngọc Khuyết vui sướng cầm vòng tay hôn nửa ngày, cũng không thểđợi được nữa triển khai Thuấn Di quyết trở lại.
Khắp nơi vắng vẻ, một lúc lâu, xa xa dưới một cây đại thụ, một thân ảnhvô thanh vô tức hiện ra, hắn phong nghi tuyệt mỹ, có điều vẻ mặt hờ hững không gợn sóng, chính là Bá Ấp Khảo, hắn lẳng lặng chăm chú nhìnphương hướng hai người rời đi, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Bạch Ngọc Khuyết trực tiếp dùng thuấn di thuật tiến vào tẩm cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phong-than-xuyen-qua-thanh-ty-ba-tinh/173019/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.