Editor: Tiffany Trương
Văn Trọng nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc Khuyết tươi cười nịnh nọt, hơi ngoắcngoắc khóe môi, bất động thanh sắc nói: “Muốn học pháp thuật?”
Bạch Ngọc Khuyết “A”, làm ra một bộ dáng hết sức sùng bái nhìn Văn Trọng nói: “Chàng cũng có thể đoán được? Ha ha, Văn Trọng, chàng thật là lợi hại!”
Văn Trọng nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh nói: “Đã đoán ra hung thủ sát hại cha mẹ nàng?”
Bạch Ngọc Khuyết nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng! Chuyện này, ngoạitrừ Sầu Phong tiên tử hống ha hống hách kia, còn có thể là ai! Nữ nhânnày quả thực không hiểu ra sao, chính mình không cẩn thận lộ hàng mắc mớ gì đến ta! Coi ta là quả hồng mềm nắm! Thực sự thích ăn đòn!”
Văn Trọng nhìn khuôn mặt nhỏ Bạch Ngọc Khuyết căm phẫn sục sôi, yên lặng nửa ngày, nhàn nhạt nói: “Có cần ta giúp nàng?”
Bạch Ngọc Khuyết sửng sốt một chút, trong nháy mắt cảm động, bất quá nàng vẫn cự tuyệt nói:
”Không cần không cần, Văn Trọng, cảm tạ chàng, bất quá thân phận chàngkhông tầm thường, lỡ như đem Ân Thương cùng Tiệt giáo đều liên lụy đivào, tội lỗi của ta liền nặng hơn, con người của ta lưu manh, lại khôngcần kiêng kỵ cái gì.”
Văn Trọng sờ tóc rối của Bạch Ngọc Khuyết, trầm mặc một lúc, tán thưởngnói: “Tiểu yêu quái cuối cùng cũng coi như chịu động não, có tiến bộ.”
Bạch Ngọc Khuyết lập tức hất đầu, bất mãn trợn tròn mắt phản bác: “Chàng nói ai đó! Ta vẫn luôn rất thông minh có được hay không? Có điều tathường ngày khá khiêm tốn, vả lại sức quan sát của chàng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phong-than-xuyen-qua-thanh-ty-ba-tinh/1632629/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.