Hai mắt Bạch Ngọc Khuyết sáng như sao nhìn về bóng lưng của Văn Trọng ởphía trước, hoàn toàn an tâm rồi: Có Văn Trọng ở đây, Xích Miểu cùng ẨnKhôi lại mất đi Phạm Thiên, dù bọn chúng lợi hại đến đâu, nếu đấu vớiVăn Trọng thì cũng như trứng chọi đá.
Nhưng... Nghĩ đến tổn thương trên ngực Văn Trọng không có cách nào khép lại, Bạch Ngọc Khuyết bắt đầu mơ hồ lo lắng, bị đẳng cấp cao Thần khínhư Phạm Thiên gây thương tích, e rằng không thể dễ dàng chữa trị nhưvậy...
Nàng do dự một chút, chạy nhanh đuổi theo Văn Trọng, ngập ngừng nói:“Ách... Văn Trọng, thương thế của chàng... có nghiêm trọng lắm không?”
Văn Trọng hơi nghiêng đầu: “Không sao.”
Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Chàng... Chàng đừng có cậy mạnh chịu đựng nha...”
Văn Trọng một mạch đi về phía trước, không hề quay đầu nhìn nàng, tócđen bị gió thổi nhẹ lên, xuyên thấu qua khe hở của những sợi tóc, BạchNgọc Khuyết mơ hồ thấy hắn hơi nhếch nhếch môi, trầm tĩnh nói: “Một conLang Vương nho nhỏ mà thôi, không gì phải sợ.”
Bạch Ngọc Khuyết bị nụ cười ngàn năm khó gặp của Văn Trọng làm cho hoamắt, sắc tâm bùng nổ nửa ngày, mới thoáng bị đè nén xuống
Hai người đi một đoạn, khi tới gần cái hồ nước nhỏ bên cạnh quân trại.Văn Trọng dừng lại, hướng về gò đất cao gần bờ hồ nhàn nhạt nói: “Đi rađi.”
Bạch Ngọc Khuyết sững sờ một giây, lập tức hiểu được, Văn Trọng đang gọi Hắc Kỳ Lân...
Nhưng không ai ngờ, hơn nửa ngày, phía sau cái gò đất kia vẫn im ắngkhông có động tĩnh, Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phong-than-xuyen-qua-thanh-ty-ba-tinh/1632618/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.