Editor: Tiffany’s sister - Heo Gian nan làm tốt tính toán ở trong lòng, tâm can của Bạch Ngọc Khuyếtnơm nớp lo sợ, nhảy “bạch bach,” nàng vừa vuốt nhẹ cái bàn tay thon dàito lớn kia, vừa đè xuống sợ hãi trong lòng. Nỗ lực nặn ra một nụ cười cổ quái, nàng lắp bắp nói: ”Ngài... Văn Trọng... người ta... người ta ngưỡng... Ách, là.....Ngưỡng...” Đồng chí mù chữ -----Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên bị bí, cau mày cắn môibắt đầu trầm tư suy nghĩ: Nha nha nha, cái từ kia phải nói làm sao chođúng vần đúng điệu đêy? Đột nhiên, hai mắt Bạch Ngọc Khuyết sáng lên, nàng nhanh chóng nói tiếp: “Đúng đúng đúng! Người ta thật sự “chiêm ngưỡng” ngài... Cực kỳ thànhkính chiêm ngưỡng ngài! Khà khà...” Văn Trọng khựng lại một chút, hắn chậm rãi buông mắt, nhàn nhạt nhìn cặp móng vuốt nhỏ nhắn của Bạch Ngọc Khuyết đang run rẩy cầm chặt tay hắn. Tuy rằng chỉ có hai, ba giây, Bạch Ngọc Khuyết hồi hộp cảm thấy tựa nhưngàn năm. Hiển nhiên, Văn Trọng mặt mặt không đổi sắc rút tay của bảnthân ra. Đôi mắt sâu thẳm như mực, tĩnh như ban đêm hiện ra sóng ngầmmãnh liệt, bề mặt thì không có gì, nhưng bên dưới lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi vì nó chứa đựng sức mạnh khổng lồ tiềm ẩn ở bên trong. Hắn nhìn Bạch Ngọc Khuyết một chút, không nói gì, xoay người đi rangoài. Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn: Cái tên này —— đây là sao! Hành động này có nghĩa là hắn đã tin tưởng, hay là đang muốn nổi giận? Nàng thấp thỏm bất an nhìn cái bóng lưng thon dài kiên cường kia, vội la lên: “Ai... Ngài...” Rốt cuộc là có ý gì nha!!!...” Văn Trọng không quay đầu lại, chỉ chậm rãi đi về phía cửa lều, hắn hơinghiêng mặt, lạnh lùng nói: “Ngọc tỳ bà, rảnh rỗi thì nên đọc thêm nhiều sách một chút, dù cho ngươi là yêu quái, cũng không thể vô học nhưvậy.” ”Ầm” một tiếng sét ngang tai, đầu của Bạch Ngọc Khuyết muốn nở hoa hếtrồi! Nàng nghi hoặc nhìn thân ảnh củaVăn Trọng biến mất ở cửa lều, lòng kinh ngạc nói: Hắn hắn hắn... Nói vậy là ý gì? Chê người ta không cóvăn hóa? Nhưng người ta lúc nãy đâu có nói sai cái gì nha? Đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết trì độn đem lời nói lúc nãy của mình “tua” lại một lần, cũng không phát hiện sai lầm gì, trái lại, cảm thấy lúc nãymình đã dùng từ cực kỳ tinh diệu —— chiêm ngưỡng, ôi chao, sao mình lạicó thể hàm dưỡng như vậy đây? Sao trên đời này lại có một yêu quái thông minh cơ trí như mình chứ hả? Bạch Ngọc Khuyết típ tục YY, cảm thấythông cảm sâu sắc cho tiền bối Độc Cô Cầu Bại…. aiz, thông minh quá nênkhông có đối thủ, ….. Ngẫm lại, tên Văn Trọng này, chỉ biết mang binh đi đánh giặc thảo nào bị mù chữ, mình dùng từ ngữ thâm thúy như vậy, hắn có thể hiểu được sao ~~ ai, làm một vị yêu quái có tố chất, văn hóa và tu dưỡng, nên tác phẩmnghệ thuật của nàng càng xuất sắc, chỗ cao không thắng mà... Trong đầu của nàng chợt vang lên nhạc nền của bộ phim Độc Cô Cầu Bại “La la la….Ai có thể hiểu được ta, mọi người đều say, một mình ta tỉnh,cô độc thống khổ? Là lá la….. Nhạc nền được “tua” xong, Bạch Ngọc Khuyết quay về với hiện tại, nàng cô quạnh phiền muộn vạn đoan thở dài, rồi đi ra khỏi lều vải. Vừa ra khỏi lều vải, lập tức, Bạch Ngọc Khuyết cảm nhận được cái gì gọilà vạn nhân chú mục! Bất kể là lính gác tuần tra chung quanh, hay làtướng sĩ đang thao luyện ở phía xa, đều không hẹn mà cùng xoay đầu lại,dùng ánh mắt hiếu kỳ, kinh ngạc, thậm chí... Sùng bái nhìn nàng! Này này này,là sao đây?! Chuyện gì xảy ra? Tại sao mỗi người đều dùngánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn người ta? Ách, lẽ nào...Mình mới bị mộngdu... biến thành super hero, Cứu vớt Địa Cầu, còn tiện thể ngăn cảnngười ngoài hành tinh xâm lấn? Bạch Ngọc Khuyết cũng không biết, sau khi Lý Thượng đi ra soái trướngcủa Văn Trọng, càng nghĩ càng thấy thân phận của Bạch cô nương khôngbình thường, cho nên, hắn lập tức lặng lẽ truyền lệnh xuống, dặn dònhững binh sĩ kia, vị Bạch cô nương này đã lặn lội xa xôi ngàn dặm từTriều Ca đến đây để chăm sóc thái sư đại nhân, mọi tướng sĩ khi thấynàng phải lấy lễ để tiếp đón, nếu dám mạo phạm Bạch cô nương, nhất địnhtrừng phạt gấp bội! Sinh hoạt trong quân doanh vốn khô khan, đột nhiên lại xuất hiện một cô nương xinh đẹp lung linh như vậy, làm cho mắt của những binh sĩ này đều sáng lên, đặc biệt, sau khi khi nghe xong tiểu Cát nước mắt nước mũitèm lem, nghẹn ngào kể về sự tích cảm động của cô nương này đối với thái sư đại nhân một mảnh trung tâm, mọi người lại càng sùng bái này Bạch cô nương nha! Dĩ nhiên có can đảm tiếp cận vị thái sư anh minh thần võ,thần tượng vĩ đại của bọn họ! Phần dũng khí này, lập tức làm cho nhữngnam tử như bọn họ đành phải ngả mũ chịu thua! Bạch Ngọc Khuyết mê mang quay đầu quan sát chung quanh, ồ? Sao vừa mớithấy đây mà đã không thấy bóng Văn Trọng rồi? Hắn còn chưa nói là đồng ý hay không cho mình ở lại chỗ này đây... Bạch Ngọc Khuyết biết rõ đạo lý rèn sắt khi còn nóng, liền, không nghĩnhiều nữa, đưa tay ngăn cản một tiểu đội tuần tra binh lính đang đingang qua, lễ phép cười chào hỏi: “Ha ha... Mọi người khỏe không!” Những binh sĩ kia vô cùng lễ phép ngừng lại, cũng không trả lời, từngngười từng người dùng con mắt toả sáng nhìn Bạch Ngọc Khuyết, Bạch NgọcKhuyết bị nhìn có chút không tự nhiên, gãi gãi đầu nói: “Khà khà, xinhỏi, mọi người có nhìn thấy thái sư không?” Vị đầu lĩnh đội trưởng mang theo chút căng thẳng nhìn Bạch Ngọc Khuyết, lắp bắp nói: “Thái sư đại nhân ở... Ở —— “ Vừa định giơ tay chỉ hướng, đột nhiên, cách đó không xa, một âm thanhvui mừng của một người trẻ tuổi nói: “Tiểu Ngọc cô nương! Là cô sao!” Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc quay đầu lại, thấy cách đó không xa đang đứng hai thanh niên, mặt hơi hơi có chút quen, ngay lập tức nàng nhận rađược, lúc trước, nàng gặp hai người này ở phủ thái sư, tuy nhiên lạikhông nhớ được tên. Thấy ánh mắt của nàng có chút mê man, một trong hai người nhiệt tìnhnhắc nhở: “Tiểu Ngọc cô nương, ta A Vũ nha, lần đầu tiên cô vào phủ thái sư, chúng ta còn nói chuyện quá trời nha, cô không nhớ rõ ta sao?” Mắt của Bạch Ngọc Khuyết sáng lên, ngay lập tức nghĩ ra được, cất giọngnói: “Tại sao không nhớ rõ? Ngươi là A Vũ, ngươi là A Thành phảikhông?!” Người binh sĩ còn lại cao hứng nói: “Khà khà, Tiểu Ngọc cô nương, không ngờ cô còn nhớ chúng ta! Ha ha...” Địa vị của hai người thanh niên này ở trong quân đội tựa hồ không thấp,bọn họ dễ dàng phái một đội binh sĩ khác tiếp tục đi tuần tra. A Vũ cười hì hì nói: “Tiểu Ngọc cô nương, lúc nãy ta và Thành đang luyện binh, nghe nói có một cô nương họ Bạch tìm đến thái sư, lập tức liềnnghĩ đến cô, khà khà, không nghĩ tới, quả nhiên là cô nha!” A Thành cũng vui mừng nói: “Lần này thật tốt quá, có Tiểu Ngọc cô nương ở đây, khi thái sư của chúng ta đi đánh trận, sinh hoạt sẽ không khổcực như xưa nữa.” Bạch Ngọc Khuyết bị tính sang sảng của hai thanh niên này cảm hoá, lương tâm nhỏ bé của nàng hiếm khi phát thiện một lần, nói thầm: Éc, thực sựcàng thêm khổ cực thì có, người ta, người ta không biết cách chăm sócngười khác a... Ba người nói giỡn một trận, A Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì, khuôn mặtcó thêm một tia trầm trọng, nhìn Bạch Ngọc Khuyết nói: “Tiểu Ngọc cônương, lần này chúng ta đến Nam Cương, sẽ đối mặt với cực kì nguy hiểm,tuy rằng có thái sư ở đây, đánh thắng trận này là chuyện sớm muộn, nhưng cô là một cô gái, sẽ đối mặt nhiều nguy hiểm hơn, nhất định cô phải cẩn thận, không được tùy tiện ra khỏi quân doanh, cô yên tâm, ta cùng Thành sẽ tận lực bảo vệ cô.” Trong lòng của Bạch Ngọc Khuyết cảm động, gật đầu một cái nói: “Ta biết rồi, hai người cứ yên tâm.” A Thành còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt thoáng nhìn lên, nhìn thấy LýThượng đang bước nhanh đi tới, thì phút chốc ngậm miệng, hắn còn dùngmột ngón tay lặng lẽ đâm eo A Vũ, Nhưng a Vũ là tên thần kinh thô, nênkhông có chú ý tới A Thành, còn lải nhải nói: ”Khà khà, Tiểu Ngọc cô nương biết là tốt rồi. Tiểu Ngọc cô nương, côbiết không, những đám Nam Man Di đáng ghét kia, thật quá giảo hoạt,chúng nhất định biết thái sư xuất quân đến, liền sợ như rùa rụt cổ,không biết bọn chúng rủ nhau trốn ở cái xó xỉnh nào, hại chúng ta đếnđây mấy ngày rồi, mà không thấy được một bóng...” Chưa kịp nói xong, thanh âm nghiêm nghị của Lý Thượng đột nhiên vang lên ở sau lưng: “A Vũ! A Thành! Các ngươi ngứa da rồi phải không! Ta bảocác ngươi mang theo tiểu đội của mình đi thao luyện, ai bảo hai ngươilười biếng! Nếu để thái sư nhìn thấy, các ngươi muốn nếm thử mùi vị củaquân pháp sao!” A Vũ sợ hết hồn, lập tức thông minh xoay người, cười hì hì nói: “Ai nha, em chào Lý phó tướng, bọn em chỉ nghe nói là có người quen đến, nênchạy tới chào hỏi một chút, khà khà, lão nhân gia ngài làm ơn tuyệt đốiđừng nói cho thái sư đại nhân nha, bọn em đi ngay, liền đi ngay lậptức!” Nói xong, hai người hướng về Bạch Ngọc Khuyết nháy mắt vài cái,rồi chạy bắn khói vì sợ thủ trưởng đại nhân đổi ý. Khuôn mặt hung thần sát ác của Lý Thượng lập tức đổi thành một bộ hòa ái dễ gần quay đầu nhìn Bạch Ngọc Khuyết, cười nói: “Bạch cô nương, tháisư đại nhân vào lúc này đang mang theo đại quân tập luyện trận pháp,thái sư nhờ ta truyền lời, để cô nghỉ ngơi ở bên trong soái trướng, thái sư hết bận quân vụ thì sẽ trở lại.” Bạch Ngọc Khuyết nhất thời vui vẻ: Thái độ này của Văn Trọng có nghĩa là đáp ứng cho mình ở lại đây sao? Ha ha, xem ra Văn Trọng này trong mộtsố thời khắc quyết định, vẫn rất hiểu ý mình mà ~~ lấy được kết quả mong muốn, Bạch Ngọc Khuyết vui vẻ cáo biệt Lý Thượng, trở về trong lều lớncủa Văn Trọng ngủ bù. Một tháng này, hầu như mỗi ngày nàng đều bôn ba, từ lâu đã sức cùng lực kiệt, nay thật vất vả mới tạm thời yên ổn, dường như nàng vừa dính vào gối liền ngủ thiếp đi. Cách đó hơn mười km, tại quân trại bên trong chỗ trũng của sơn cốc, Xích Miểu tỏ rõ vẻ ngạo mạn ngồi ở thượng vị, bên cạnh ngồi một thiếu nữmang trang sức di tộc, khuôn mặt xinh đẹp mà lại lộ ra một cỗ vương khí. Nàng nhìn Xích Miểu một chút, hơi nhíu mày nói: “Lang Vương, lần nàysao ngươi lỗ mãng như vậy, lại phái cái yêu quái đi qua, Không thươnglượng cùng ta một tiếng, tiểu yêu kia nói nàng có bản lĩnh ẩn giấu yêukhí, ai biết có đáng tin hay không? Vạn nhất xảy ra sự cố gì, sao chúngta cùng đại nhân bàn giao được!” Xích Miểu không nhịn được nói: “ Tiểu yêu được phái đi lần này, ta rõràng nội tình của nàng hơn ngươi, nếu nàng nói có biện pháp không làmcho đối phương phát hiện thân phận yêu quái của mình, thì chắc chắn làđúng, bằng không, nàng phải chết không thể nghi ngờ, thêm vào đó, ngườinhà của nàng đều ở trong tay ta! Nàng ta có gan bằng trời cũng khôngdámphản bội chúng ta!” Cô gái kia lại không đồng ý nói: “Lang Vương, dù là như vậy, ngươi cũngkhông nên bất cẩn như vậy, tên tiểu yêu này sớm không trở lại muộn không trở lại, một mực lại vào lúc này trở về, khó trách sẽ không có âm mưugì! Lại nói, ta nghe nói lần này Ân triều đã phái thái sư Văn Trọng đến, tuy rằng ta chưa từng thấy người này, nhưng uy danh của hắn từ lâu đãtruyền khắp toàn bộ Nam Cương, vạn nhất tên tiểu yêu kia bị Văn Trọngbắt được, lấy thực lực của Văn Trọng, muốn biết ý đồ của nó, cũng khôngkhó khăn, vạn nhất hắn có phòng bị, thì nếu chúng ta còn muốn trộm lấyKim Long tiên sẽ không dễ chút nào.” Xích Miểu vô cùng không thích khi bị cô gái này chỉ trích, lạnh lùngnói: “Ẩn Khôi! Một người phàm tục như ngươi, cũng dám ở trước mặt tachảnh chọe! Nhiệm vụ lần này, mấy vạn quân đội của di tộc các ngươichỉ là quân cản tử thôi, yêu tộc của chúng ta mới là quân chủ lực mà Đại Nhân kỳ vọng. Ngươi nên quản chặt đội ngũ của các ngươi, suy nghĩ thậtkỹ cách nào để hiệp trợ ta trộm ra Kim Long tiên mới là chính đạo!” Mộtcâu nói, vạch trần thân phận thực sự của Ẩn Khôi, nàng chính là thủlĩnh tối cao của Nam Cương di tộc lần này. Nghe xong cảnh cáo không chút khách khí của Xích Miểu, đáy mắt Ẩn Khôinhanh chóng lóe qua một tia hàn quang, nàng hừ một tiếng, nói: “LangVương, nếu không có di tộc chúng ta làm tiên phong, yêu tộc các ngươi đã sớm bị Văn Trọng phát hiện, thậm chí bị tiêu diệt, sao còn đến phiênngươi ở đây diễu võ dương oai! Ngươi có tư cách gì mà lên mặt ở đây, tahi vọng, ngươi có thể ghi nhớ lệnh của đại nhân, tất cả quyết định đềuphải thương nghị thỏa đáng với ta mới làm ra quyết định. Không cần quên, nếu như nhiệm vụ lần này thất bại, hai chúng ta ai đều không có kết cục tốt!” Dứt lời, Ẩn Khôi lạnh lùng nói một tiếng “Cáo từ”, liền mang theo tâm phúc thủ hạ đi ra ngoài. Bên trong lều lớn, Lang Vương hung tàn trừng mắt nhìn về bóng lưng đangđi xa dần của Ẩn Khôi, sát khí của hắn tản ra, thấp giọng nói: “Tiệnnhân! Chờ nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ là kẻ đầu tiên giết chết ngươi! Xem ngươi còn có thể hung hăng bao lâu!” Mấy cái tâm phúc sói yêu đứng bêncạnh cũng dồn dập phụ họa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]