Chương trước
Chương sau
– Phản đồ phải làm thịt hắn!

– Chỉ làm thịt thì quá lợi cho hắn rồi, phải cho hắn nếm mùi lợi hại của đinh tiên (roi đinh) đi.

Hỏa Thành giữa hội trường toàn người với người ầm ĩ rung trời, mất nửa ngày hắn mới tìm được Liên Mặc đang khoanh tay đứng ở một góc lãnh nhãn nhìn mọi vật xung quanh:

– Tình hình sao rồi?

Liên Mặc lạnh lùng nói:

– Năm đội trong bang cùng Tam đại trưởng lão đang ở kia, hay nên nói rằng là tay sai của Đế Không thì đúng hơn, bọn chúng đã về một phe rồi, còn một đội thì đang im lặng xem xét tình hình.

-Nói đơn giản ra thì chỉ còn một đội là có thể về phe ta? – Hỏa Thành cười khổ lấy tay chà chà mũi.

– Sai, chúng chỉ còn lại đúng một đội thôi. – Liên Mặc nhếch môi cười lạnh.

– Ít nhất cũng còn có một số người thế sống chết theo y a.

Đối với một Hỏa Thành đang ý chí sục sôi, thì Liên Mặc vẫn cứ dị thường lãnh đạm:

– Chính vì chúng ta thề chết cũng theo y, nên mới trở thành gánh nặng của y, bằng không y đã sớm được tự do rồi.

Trên đài hai tay của Tần Thước bị trói sau lưng, đối mặt với nhứng án phạt được nói ra, hắn chỉ ngáp ngáp ể oải vài cái, cả bộ dáng đều lười biếng không thôi, chả có chút gì biện giải cho bản thân. Dưới đài không ít gương mặt quen thuộc, bọn họ hồ nháo tức điên, từng thanh âm từ những người này phát ra:



– Mấy năm nay Tần Thước thay Lão Đại trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến sinh tử? Hắn sao lại có thể phản bội lại Lão Đại cơ chứ?

– Hẳn là không ít anh em vẫn còn nhớ rõ, chuyện một tháng trước chính Tần Thước đã xông vào phòng đả thương Đồng Tử?

Một trong Tam vị trưởng lão chậm rãi thao thao nói:

– Sáu năm trước chính Đồng Tử đã kêu đàn em thao hắn như thao nữ nhân, buồn cười nhất chính là hắn sau đó cái gì cũng không nhớ, thẳng đến một tháng trước mới nhớ lại, các ngươi nói xem hắn có thể không hận Đồng Tử được hay sao? Không vì hận thì sao hắn lại hợp tác với cảnh sát?

Dưới đài một trận kinh hô to nhỏ, tuy rằng trong bang đã sớm có lời đồn đại này, nhưng chuyện chẳng có chứng cớ xác thực nên chỉ kẻ bán tín người bán nghi.

– Ta vừa rồi hẳn nói không đúng chứ, Đồng Tử?

Nhất thời mọi anh mắt đều dồn hết lên người của Đồng Hi Diệp, y đang ngồi trên vị trí Lão Đại của bang, ánh mắt lãnh đạm như nhiếp hồn đoạt phách, y nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng chỉ vừa mở miệng nói tất cả hội trường đều phải im lặng lắng nghe.

– Tần Thước có hận ta, nhưng sẽ không nói dối, nếu hắn muốn báo thù thì theo tính cách của hắn sẽ không dùng những thủ đoạn đê tiện vậy đâu. – Tạm ngưng một lát, một nụ cười khẽ cực kỳ hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt y: – Hắn ngu ngốc như vậy, cùng lắm thì chỉ có thể cầm dao đến đâm ta một nhát mà thôi.

Tầm Thước cúi đầu cười khổ, miệng làm bầm:

– Chẳng lẽ sau bao nhiêu năm trôi qua ta chẳng tiến bộ một chút nào hay sao?

– Đồng Tử, hiện tại ngươi che chở hắn cũng vô dụng, mọi người trong bang đã quyết định rồi, Tần Thước là tên phản đồ, mà đã là phản đồ là phải chịu hình phạt cực hình!

Liên Mặc cùng Hỏa Thành hướng đến đám đàn em của mình ra dấu hiệu … tùy thời mà chuẩn bị khai chiến.

Không khí bỗng chốc căng thẳng đến cực hạn như dây thép, Đồng Hi Diệp vẫn yên lặng không nói, tựa hồ như đang suy nghĩ, đột nhiên y ngẩn đầu, ánh mắt sắc bén như tên bắn hướng về phía trên góc tường bên phải, một camera nhỏ màu đen, ống kính quay tĩnh mịch như con mắt của mãng xà.

– Ánh mắt quả thật có sức khiêu khích lớn mà, làm cho nam nhân phải dục hỏa công tâm a. – Chung Ly Thiên xuyên thấu qua màn hình quan sát cùng Đồng Hi Diệp đối mặt: – Thật sự là một báu vật xinh đẹp, ngươi nói đúng chứ?



Noãn Ngôn ở phía sau thản nhiên nói:

– Y là loại không có khả năng trở thành vật phẩm chơi đùa trong tay nam nhân.

Chung Ly Thiên ánh mắt nghiền ngẫm, đăm chiêu nhìn vào ly rượu vang đỏ:

-Muốn bảo vệ Tần Thước, thì phải hy sinh uy danh cùng binh lực của mình, nhưng như vậy sẽ không thể phản công trả thù ta được, Đồng Hy Diệp chắc hẳn cũng đã nghĩ đến điểm ấy.

Ngữ khí của Noãn Ngôn vẫn bình thản:

– Nhưng cũng có một người khác cũng luôn nghĩ đến khả năng này.

Trên màn hình, Tần Thước đột nhiên cười rộ lên, chói lọi như ánh sao, hắn đứng thẳng thân mình, mặt giương cao lớn giọng nói:

– Là ta phản bội thì sao nào? Lão tử chính là muốn đem toàn bộ các ngươi đi hủy diệt hết.

Chung Ly Thiên sửng sốt một lát, Noãn Ngôn cúi đầu cười ra tiếng:

– Không có cánh nào làm cho hắn phản bội, thậm chí không có cách nào lợi dụng hắn để đả thương Đồng Hi Diệp.

– Ngươi… thừa nhận? – Biến cố bất ngờ làm cho tất cả mọi người ngây ra như phỗng.

– Đúng, ta thừa nhận, chẳng lẽ các người còn muốn ta nói xạo nữa hả? – Tần Thước làm động tác hút thuốc bật hơi ra, trong ánh mắt tràn ngập tiếu ý.

Một lòng muốn đả kích uy tín trong bang của Đồng Hy Diệp, một trong Tam đại trưởng lão phẫn hận nói:

– Nếu Tần Thước đã nhận tội, thì hãy chuẩn bị hình phạt đi!

– Chờ một chút. – Đồng Hi Diệp lạnh lùng cắt ngang: – Chính ông cũng đã nói qua, chỉ có đồ ngốc mới đi tin lời của hắn sao.

– Lão Đại! – Tần Thước gấp đến độ hô lên, vẻ mặt của hắn đầy lo âu như muốn nói rằng “chẳng lẽ muốn trúng quỷ kế của bọn họ hay sao?”

– Ngậm miệng lại, đồ ngốc. – Đồng Hi diệp đứng lên, vung tay cởi áo của mình ra: – Hắn là người của ta, theo như quy củ trong bang ta sẽ bảo vệ hắn, ta thay hắn chịu hình phạt.

– Ai dám đụng đến Lão Đại của ta? Ta liền liều mạng với tên đó. – Hỏa Thành nổi giận lên tiếng, đàn em của hắn liền đồng loạt rút đao hướng về đám người của Trưởng lão.

– Ai cũng không được nhúc nhích! Nhất là ngươi, Tần Thước. – Đồng Hi Diệp bình tĩnh nói: – Bang Tập thiên có thể bị tan rã, bị đánh bại, hoặc là bị thay thế cũng được, nhưng tuyệt đối không được chém giết lẫn nhau.

– Không được giết lẫn nhau? – Tầm Thước lẩm bẩm: – Vậy người bị chính người trong bang tra tấn thì sao hả?

Hình cụ cùng đinh tiên được đưa lên trên đài, Đồng Hi Diệp không nói gì đưa hai tay của mình ra, hình cụ ống trúc liền được mang vào tay y.

Từ cổ tay đến khủy tay cùng khớp xương đều bị bao vậy trong ống trúc, giống như khôi giáp bảo vệ tay của các kỵ sĩ thời trung cổ, nhưng thực ra đó chính là hình cụ tàn khốc nhất mọi thời đại. Nháy mắt ống trúc liền khép kín bó chặt lại, bên trong thân trúc những cây đinh sắt nhọn thoát ra, không lưu tình đâm xuyên vào da thịt thẳng đến xương tủy. (T^T thời đại nào rồi còn dùng cái thứ mất rạy này hả)

Khóe miệng Đồng Hi Diệp hơi co lại một chút, y cắn chặt răng không kêu một tiếng, loại này đau đớn khó có thể nhịn được, chỉ là khoảnh khắc ấy liền qua đi, còn lại chính là chết lặng như băng, y dị thường không thèm đếm xỉa đến cánh tay đầy máu của mình.

Bên trong ống trúc, cơ hồ nghe thấy cả tiếng máu chảy từng đợt xuất ra.

Máu từ ống trúc một đường chảy xuống, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một vũng máu, càng ngày càng lớn dần lên.

Ở đây có hơn trăm người, tất cả đều lặng ngắt như tờ, bên cạnh hai tên trẻ tuổi mới gia nhập vào bang không khỏi run rẩy vào cái:

– Ngươi cảm thấy thế nào?

– Mới liếc mắt nhìn có một cái, mà cảm giác như cả da đầu run cả lên.

– Ta không muốn ở lại nơi đây, ngươi muốn đi hay không?

Còn chưa có chấm dứt, cặp ống trúc kia chỉ là làm cho Đồng Hi Diệp cố định trên một cái giá, một tên nam nhân tráng kiện đứng bên cạnh đám trưởng lão cầm roi đi đến gần y. Cơ hồ hô hấp của tất cả mọi người đều đình trệ, một thanh âm vang lên xé rách cả không gian.

Chiếc roi kia quất lên lưng của Đồng Hi Diệp, nhưng y vẫn không động đậy dù chỉ một chút. Những người đứng gần xem mới có thể phát hiện, trên roi đầy rẫy những chiếc đinh móc sắt nhọn, từng nhát roi được quật xuống, là từng tấc thịt bị tróc ra, máu văng khắp nới.

Đây chính là đinh tiên hình, chiếc roi không ngừng quật vào hai cánh tay của y, người nào gặp phải loại hình phạt này đều như hoa tàn cuối thu, thống khổ tột cùng, không thể nào trốn thoát.

Tam đại trưởng lão trong lòng đắc ý dào dạt, giống như những gì đã đoán trước, bọn họ muốn phế bỏ đi đôi tay chuyên sử dung dao của Đồng Hi Diệp, càng muốn y bị mất mặt trước mọi người trong bang, làm y không thể ngóc đầy lên được.

Đồng Hi Diệp thở hổn hển, trời sinh nhiệt độ cơ thể của y rất thấp nên rất ít khi đổ mồ hôi, nhưng ngay lúc này khuôn mặt y đều đầy mồ hôi nhễ nhại, ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ y sẽ gục ngã, y lại hít thật sâu, ưỡn thằng cơ thể, khuôn mặt nâng lên, trong mắt vẫn bình thản như không.

Y là Đồng Hi Diệp, là kẻ tuyệt đối không cúi đầu gục ngã, y sẽ không cúi đầu trước người khác.

Khi nhát roi thứ nhất vung xuống, đến cái nhíu mày của y cũng không có, đến nhát roi thứ năm biểu cảm của y đã chuyển thành màu xám cứ như những vết roi kia chỉ là những hạt bụi vương vãi lên lưng y, không một tiếng động, trong đôi mắt kia, tựa hồ như lộ ra một cỗ sáng ngời trong suốt.

Không ai biết giờ phút này Đồng Hi Diệp đang nghĩ cái gì, y có một chút cảm giác như linh hồn đã xuất khỏi xác, không có cách nào khống chế thân thể đang cứng đờ, y muốn quay lại nhìn xem vị của Tần Thước.

Đồng Hi Diệp suy nghĩ vì sao không nghe thấy động tĩnh gì của Tần Thước, y ngược lại thà rằng Tần Thước phản kháng hay lớn tiếng hô to gọi nhỏ, bởi vì y hiểu hắn hơn ai hết, ngày thường Tần Thước luôn ngụy trang mình bằng hình ảnh tinh thần luôn sáng sủa tiêu sái, chỉ có những tuyệt vọng hay bị thương hắn đều kìm nén trong lòng không xuất ra, đem hết thảy buồn bực giấu vào trong thân thể một mình chịu đựng.

Hết chương 15 (Thượng)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.