Tên của cậu là Dương Phỉ.
…… Ừm, nghe nói là như vậy.
Bởi vì cái gì cũng không nhớ rõ, hơn nữa nghe người đàn ông kia tự xưng là “ người yêu” nói vậy, đầu của cậu trước kia bị thương, thường thường ngủ một giấc tỉnh rồi tỉnh lại sẽ lại quên hết mọi chuyện.
Cho nên trên cổ cậu lúc nào cũng có đeo một cuốn sổ nhỏ và một cây bút, sách nhỏ được dán rất nhiều ảnh chụp, viết này viết nọ. Cái này như là của người tự xưng “người yêu” kia viết, bởi vì cậu thử viết, phát hiện chữ mình quá xấu, mà bút ký trên cuốn sổ thật tinh tế xinh đẹp.
Cậu cầm cuốn sổ, mở trang thứ nhất ra, bên trên dán ảnh chụp ta cùng tên đó, viết tên của cậu và tên người kia, sau đó dưới tên của hắn còn có cả một chuỗi số, hẳn là số điện thoại di động đi.
Cậu cảm thấy chính mình rất kỳ quái, hoá ra “đầu bị hư xác còn nguyên” là như vậy? Rõ ràng cậu không nhớ rất nhiều người cùng rất nhiều sự việc, nhưng là đối với loại thưởng thụ hay tính cách gì đó lại rất rõ ràng.
Người kia nói, trước đây đầu cậu bị thương, hôn mê mười lăm năm mới tỉnh lại. Tỉnh lại vẫn rất tốt, bộ phận cơ thể đều tốt, nhưng ai biết ngủ một giấc về dậy lại quên hết mọi chuyện, sau đó hai năm nay đều thành dạng này.
“Ba mẹ tôi chết hết rồi?”
Người kia ôn nhu cười nói: “Em chỉ có mẹ thôi. Bá mẫu đáp ứng để anh chiếu cố em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-phoi/2314025/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.