Chương trước
Chương sau
Cho dù hai ngày này Trần Văn Úc vẫn trốn ở trong trường học không hề bước ra ngoài, nhưng cô vẫn có thể ngửi được trong không khí có mùi vị hư thối, không cần nghĩ nhiều, Trần Văn Úc cũng biết đó là do thi thể toả ra.

Bị hun bởi thứ mùi đó mãi, Trần Văn Úc cảm thấy mũi đã gần điếc luôn rồi.

Nhưng lý do không dám bước khỏi trường học cũng chỉ là cảnh tượng bên ngoài vốn đáng sợ như địa ngục, chỉ cần nhìn thấy một lần thôi đã đủ thương tâm rồi.

Vốn dĩ cô nghĩ đi vào nơi này, có nhiều người như vậy, lại có cảnh sát bảo vệ, sẽ không phát sinh những chuyện làm cô sợ hãi, không ngờ đến mới buổi sáng đầu tiên Lâm Tĩnh San đã thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, buổi tối lại phát sinh loại chuyện này……

Bất quá chỉ mới hai ngày…… Đội cứu viện còn chưa đến ……

Bỗng nhiên, từng giọt mưa rơi xuống trên khuôn mặt của Trần Văn Úc, mát lạnh làm dịu đi không biết bao nhiêu sức nóng hôm nay.

“ Trời mưa……”

Trần Văn Úc mới ngơ ngác nói một câu như vậy, nguyên bản giọt mưa từ tí hon đã biến thành đá cục, rớt xuống người đau đớn vô cùng.

“Mau trú vào mái hiên trường đi!” ngay lập tức, Lưu Triệu Duy vội vàng ôm lấy Tiểu Vĩ vừa tỉnh lại chạy đến chỗ có thể trú được.

Lúc này gần cả ngàn người tị nạn tụ tập ở sân thể dục gần đó cũng chạy đến, trong biển người hỗn loạn, Trần Văn Úc thiếu chút nữa bị đẩy ngã, may mắn Lưu Triệu Duy nhanh tay lẹ mắt kéo cô qua gần hắn, nếu thật sự bị xô ngã, cô sẽ bị dẫm đạp đến chết.

Trong khoảng đổ nát chưa đến hai trăm mét, ngoài tiếng mưa rơi còn nghe được đến khóc kêu rên thảm thiết, từ phòng học đến hành lang đều chật ních người chen chân.

Trừ bỏ ít ỏi mấy người to gan lại nhỏ con, cả đám người còn lại đều đồng lòng dứt khoát không mò lên tầng hai của trường, vạn nhất dư chấn lại tới nữa, trời mới biết khối nhà gạch này còn có thể vững vàng được hay không?

“Thật quá khổ sở……”

Trần Văn Úc không cao, chìm trong biển người không một khe hở, ngay cả ngẩng đầu hô hấp cũng khó khăn, mũi lại tràn ngập tử khí cùng mùi mồ hôi, cô chỉ cảm thấy cổ họng nhờn nhợn muốn ói, vấn đề là nơi này ngay cả không gian để ói cũng không có.

Phát hiện sắc mặt tái nhợt của Trần Văn Úc, Lưu Triệu Duy còn bận ôm Tiểu Vĩ nên muốn giúp cũng khó, đành phải nói: “Văn Úc tiểu muội muội, nhẫn nại một chút, đợi mưa tạnh là chúng ta có thể đi ra ngoài.”

“Ừm …… Lưu đại ca, cám ơn anh.” lão Trần cùng lão Trương không biết đã bị đẩy đi đâu rồi, may mà còn có Lưu Triệu Duy ở cạnh cô.

Lưu Triệu Duy cười khổ: “Chỉ nói suông thôi mà, không cần vậy cũng phải cám ơn tôi đâu.”

Trần Văn Úc ửng đỏ nghiêm mặt, “À, không phải tôi cám ơn chuyện kia, mà chuyện kia cũng cám ơn anh…… Là Tiểu Vĩ. Cám ơn anh đã ôm theo Tiểu Vĩ.”

“Đúng rồi, cám ơn đại ca đã bế em theo!” Tiểu Vĩ cũng rất nhanh ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.

Nghe vậy, Lưu Triệu Duy hơi sửng sốt, lập tức thở dài: “Một chút việc nhỏ thôi mà, chăm sóc con nít vốn là trách nhiệm của người lớn, chị em mấy người đừng có khách khí chứ, thật sự là chuyện nhỏ thôi.” nói xong, hắn thuận tiện dùng sức xoa xoa đầu Tiểu Vĩ, nhất thời làm cho Tiểu Vĩ ha ha cười to.

“…… Lưu đại ca đúng là người tốt.” nhìn sườn mặt anh tuấn của Lưu Triệu Duy, tim Trần Văn Úc bỗng nhiên đập nhanh hơn, bùm bùm không ngừng.

Lưu Triệu Duy còn rất thật thà đáp: “Tôi cũng biết tôi tốt mà, cho nên mới bị nhiều người tốt bỏ rơi.”

“Đó là những người không có mắt!” Trần Văn Úc tức giận nói, chính cô cũng không hiểu vì sao lại tức đến như vậy.

Không phát hiện tâm tình vi diệu của cô gái nhỏ, Lưu Triệu Duy nhẹ nhàng bâng quơ cười: “Tôi cũng nghĩ vậy mà, cho nên mới có thể khi bại khi thắng, hơn nữa chuyện quan trọng nhất khi cua gái là không để cho các cô ấy thấy sếp, bằng không lại sẽ bị bỏ rơi.”

“ Bạch đại ca tốt lắm, Lưu đại ca cũng rất tốt, không nên xem thường bản thân!”

Lưu Triệu Duy nhíu mi, thật sự ngạc nhiên nói: “Không ngờ rằng Văn Úc tiểu muội muội có thể lấy câu『 xem thường bản thân』 đọc không bị vấp, thật sự quá giỏi rồi.”

“ Lưu đại ca quá đáng quá mà, cũng chỉ là một câu thành ngữ, không cần phải giả vờ ngạc nhiên như vậy đi? Tôi đâu phải dân ít học ……” Trần Văn Úc chu miệng, giận dỗi nói.

“ Này này là giỡn thôi mà, cho vui áy.” Lưu Triệu Duy nâng nâng cơ thể Tiểu Vĩ đang có chiều hướng tụt xuống, “Không cần tức giận vậy chứ, cười một cái xem nào? Văn Úc tiểu muội muội bộ dạng đáng yêu như vậy, nhưng lúc chu miệng giận dỗi lại không đáng yêu đâu.”

Trần Văn Úc hừ một tiếng, đáy lòng lại ngọt lịm, giống như vừa được ăn kẹo ấy.

“Trời mưa lớn như vậy, không biết Sếp cùng Sếp nhỏ có tìm được chỗ trú hay nữa.” Lưu Triệu Duy nhìn phía ra bên ngoài màn mưa mù mịt, giọng điệu có chút lo lắng.

“Hy vọng Dương bại hoại tìm không thấy chỗ tránh mưa, sẽ bị mưa xối cho ướt sũng!” nói ra như hả giận, Văn Úc cười thực vui vẻ.

Lưu Triệu Duy chậc chậc nói: “Ai a, Văn Úc tiểu muội muội, trù ẻo bị mắc mưa là không tốt, Sếp nhỏ nếu bất hạnh ướt sũng, Sếp khẳng định cũng sẽ bị ướt sũng.”

“A, cũng đúng ha.” Trần Văn Úc bừng tỉnh đại ngộ, Bạch Phong Dao cưng chiều Dương Phỉ như vậy, làm sao để cho Dương Phỉ một mình chịu ướt được? Nếu có tránh mưa, sẽ nhất định ưu tiên để cho Dương Phỉ tránh trước, bản thân tính sau.

Nghĩ đến đây, cô bĩu môi, vẻ mặt miễn cưỡng nói: “Được rồi, đúng là không cần nguyền rủa Dương bại hoại làm gì, bằng không lại liên lụy đến Bạch đại ca vô tội.”

“Ừ, đúng rồi đấy, Văn Úc tiểu muội muội quả nhiên là đứa trẻ tốt bụng mà.” Lưu Triệu Duy vuốt cằm mỉm cười.

— lại bị xem là tiểu hài tử…… Cô lại bất mãn cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn.

“ Tiểu Vĩ cũng là đứa trẻ tốt!” nghe thấy tỷ tỷ được khen ngợi, Tiểu Vĩ cũng giúp vui, hy vọng cũng được khen cùng.

Lưu Triệu Duy quả nhiên không phụ lòng Tiểu Vĩ, cười nói: “Tiểu Vĩ cũng thực ngoan, cũng là đứa nhỏ tốt.”

“ hắc hắc.” Tiểu Vĩ ngây ngô cười hai tiếng, ôm chặt cổ Lưu Triệu Duy để cám ơn.

“ Tiểu Vĩ…… Ôm nhẹ nhẹ chút, cho đại ca ca ta thở với……”

“……”

Đùng, một tia sáng xé trời, ngay sau đó là ầm vang một tiếng, đáng sợ tới mức mấy đứa nhỏ trú trong hành lang và cả Tiểu Vĩ đều khóc rống lên.

Lưu Triệu Duy vỗ vỗ lưng Tiểu Vĩ, vội vàng an ủi: “Ngoan, Tiểu Vĩ, đừng khóc, chỉ là sét đánh, sẽ không đánh tới chúng ta đâu.”

Tiểu Vĩ sợ run, mắt to sáng ngời đã ngấn nước, “Thật đáng sợ…… Ô…… Sét đánh thật đáng sợ, Lôi công bá bá đã đói bụng, muốn bắt tiểu hài tử đi ăn……”

Đối với Tiểu Vĩ đồng ngôn đồng ngữ, Lưu Triệu Duy muốn cười cũng không dám cười to, dù sao hắn cũng trải qua tháng ngày ngây thơ tin rằng “Ông già Noel tặng quà cho bé ngoan”.

“Không đâu, Tiểu Vĩ ngoan như vậy, Lôi công bá bá không nỡ đánh vào trẻ con đâu, không làm đau Tiểu Vĩ ngoan.” hắn chân tay luống cuống nhìn Trần Văn Úc một cái, muốn bảo cô mau giúp dỗ dành.

Thân là chị gái của Tiểu Vĩ, Trần Văn Úc lúc này ngược lại không hề vội vã an ủi, mà là nghiêm mặt nói: “Không được khóc, Tiểu Vĩ là nam hài, không thể sợ sét đánh. Tiểu Vĩ đâu có làm sai chuyện gì? Sao lại sợ Lôi công bá bá. Nếu Tiểu Vĩ vẫn sợ Lôi công bá bá, về sau làm sao bảo vệ tỷ tỷ đây? Tiểu Vĩ không phải nói lớn lên sẽ bảo vệ tỷ tỷ sao?”

Tiểu Vĩ nhấp nhấp miệng, khịt mũi, thân thể nhỏ bé tuy rằng vẫn phát run không ngừng, nhưng biểu tình đã kiên cường, “Tiểu Vĩ không sợ! Không sợ Lôi công bá bá! Tiểu Vĩ phải bảo vệ tỷ tỷ!”

Lưu Triệu Duy cùng Trần Văn Úc nhìn nhau cười. Mấy người xung quanh nghe thấy Tiểu Vĩ nói cũng đều bật cười, khen vài câu tiểu hài tử thật đáng yêu, nhưng mà Tiểu Vĩ được khen lại chỉ biết tròn mắt nhìn nhìn, tựa hồ không rõ bọn họ đang nói cái gì, là khen ai vậy?

Sét vừa xong, mưa đã ầm ầm rơi to hơn, màn mưa trắng xoá đất trời, hơn nửa giờ vẫn chưa có dấu hiệu muốn tạnh.

Lúc Trần Văn Úc kịp nhận ra thì nước mưa đã ngập đến mắt cá chân cô.

“ Lưu đại ca, nước ngập rồi!”

“Phỏng chừng đường cống bị tắc, máy bơm lại không có khởi động được.” hắn nở nụ cười, “Đừng lo lắng, chúng ta không phải đang đóng phim ( Ngày tận thế) đâu, cái loại chuyện đó không thể phát sinh được. Hơn nữa mưa rào có sấm chớp như vậy sẽ sớm tạnh thôi, mưa có nặng hạt hơn cũng nhanh tạnh hơn thôi.”

Trần Văn Úc cậy mạnh nói: “Tôi đâu có lo lắng gì, chỉ là nhận ra thì nói vậy thôi.”

Lưu Triệu Duy lộ ra biểu hiện như (tôi đã hiểu) “Được rồi, bởi vì câu em vừa nói không có dấu chấm than, mà có thì tôi cũng có thấy được đâu.”

Trần Văn Úc mới nghe qua vẫn chưa kịp hiểu, sau một lúc lâu, cô rốt cuộc mới biết Lưu Triệu Duy đang trêu chọc mình!

“ Lưu đại ca! Anh cười tôi? Quá đáng!”

Lưu Triệu Duy nháy mắt mấy cái, cười nhoẻn có gì đó gian xảo như hồ ly, “Nào có? Tôi đang định khen cô đáng yêu cơ mà.”

“Gạt người!”

“ ha ha ha!” Lưu Triệu Duy cười to vài tiếng, miễn cưỡng để Tiểu Vĩ ngồi lên vai mình, cố gắng đẩy vài người sau lưng ra xa để có không gian vuốt tóc cô, mà Tiểu Vĩ được ngồi chỗ cao hơn người cũng vui vẻ vỗ tay hoan hô.

“ Văn Úc tiểu muội muội thật thông minh, tốt lắm tốt lắm.”

Ngay tại lúc không khí giữa ba người đang dần hoà hợp hơn, lại nghe thấy Tiểu Vĩ phát ra một tiếng thét kinh hãi.

“Là Dương đại ca ca cùng Bạch đại ca ca! Bọn họ đều dầm mưa ngoài kia!”

Lưu Triệu Duy kinh ngạc nhíu mày, nhìn đi nhìn lại vẫn không thể nhìn qua một đống đầu người,”Sao cơ? Này trời mưa lâu như vậy, Sếp nhỏ như thế nào vẫn còn ở ngoài đó dầm mưa?”

“ a…… Không đúng, người kia không phải Bạch đại ca ca, quần áo hình dáng không giống……”

Một tiếng súng vang, trong lúc mưa ào ạt vẫn có thể nghe thấy, hành lang huyên náo tiếng người phút chốc an tĩnh lại, chỉ có tiếng mưa bên ngoài rơi không ngừng.

“Sao lại thế này?” nghe tiếng súng, Lưu Triệu Duy hai mắt trừng lớn, không rõ là phát sinh chuyện gì.

khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vĩ tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Đại ca ca, làm sao bây giờ? Dương đại ca ca té ngã…… Giống như bị thương vậy……”

Lưu Triệu Duy cả kinh, Dương Phỉ bị thương? Cậu ta vốn dĩ là người yêu của Sếp, cho dù không vì chút xíu giao tình giữa hắn và Dương Phỉ cũng phải vì công việc cơm cha áo mẹ của mình mà anh dũng bước ra! Lập tức, hắn liều mạng đẩy đám người, thập phần gian nan bước ra khỏi hành lang, một khoảng cách vài bước chân ngắn ngủi thế mà lại làm hắn tốn hơn năm phút đồng hồ.

Vừa thấy Lưu Triệu Duy cố gắng tách khỏi đám người mà bước ra, Trần Văn Úc cũng vội vàng đuổi kịp. Tiếng súng kia tuy doạ cô sợ, Dương Phỉ lại từng lấy oán trả ơn, nhưng trời sinh tính cô lương thiện chung quy vẫn khó mà bỏ mặc Dương Phỉ.

Miễn cưỡng đi khỏi khúc hành lang còn được che chắn, mưa nhất thời đổ ầm xuống y phục của bọn họ, may mắn là bên ngoài hành lang vẫn còn một góc sàn lầu hai chưa sập nên bọn họ mới không bị ướt sũng.

Mưa to trắng xoá làm tầm nhìn bị cản trở, Dương Phỉ bị hắn dùng cán đèn pin đập vào đầu một cái, Lưu Triệu Duy thấy rõ ràng, không khỏi gấp gáp hít một hơi lạnh– Dương Phỉ chật vật té trên mặt đất, máu theo mưa tràn khắp nơi, làm chung quanh nhuộm thành một mảnh đỏ tươi!

“Sếp nhỏ!” Lưu Triệu Duy nhanh chóng buông Tiểu Vĩ ra, không để ý mưa to đã chạy ra ngoài, lúc này lại là một tiếng súng vang lên, khói thuốc súng thản nhiên cuộn tròn trong màn mưa, làm bước chân vội vã của Lưu Triệu Duy hơi khựng lại.

Trong mưa, phía sau Dương Phỉ là một gã đang lạnh lùng chỉa súng. Tên kia, Lưu Triệu Duy cảm thấy rất quen mắt—Người này…… Người này không phải là tên cảnh sát hôm qua còn gác ở cổng trường để thống kê nạn dân sao?

“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Cảnh Mạch không hề run giọng, “bằng không tao không dám cam đoan có thể bắn chết mày hay không.”

Lưu Triệu Duy hai tay lập tức đưa lên, khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, “Tôi không nhúc nhích, vị cảnh sát đại nhân này, phiền anh cầm súng cẩn thận một chút, cho dù không bắn trúng người, bắn vào cây cỏ vô tội cũng không tốt đâu nhỉ.”

Tiêu Cảnh Mạch không để ý đến Lưu Triệu Duy, đặt họng súng lên gáy Dương Phỉ, chỉ thấy Dương Phỉ ấn tay lên chỗ bị thương ở đùi, cắn chặt răng, quật cường không phát ra nửa tiếng rên rỉ.

“ Tiêu Cảnh Mạch! Cậu đang làm cái gì thế!” sau bức tường có vài người mặc thường phục và cả cảnh phục nam tính chạy ra ngoài, thần sắc kinh ngạc trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Mạch, trong đó còn có một hai người rút súng ra nhằm thẳng vào hắn.

Tiêu Cảnh Mạch không nói gì, chỉ hơi mỉm cười, thân là cảnh sát hắn so với ai khác đều biết rõ hơn rằng đồng nghiệp của hắn sẽ không nổ súng, ở Đài Loan, việc nổ súng của cảnh sát đề bị hạn chế nghiêm khắc, nhất là ở trong tay hắn còn có một gã con tin kia, bọn họ tuyệt đối không dám mạo hiểm nổ súng.

Mưa rào, dần dần nhỏ lại, y như những lời Lưu Triệu Duy vừa mới nói.

Cho dù mưa đang dần tạnh, chung quanh vẫn lặng im, tầm mắt mọi người đều tập trung vào Tiêu Cảnh Mạch cùng Dương Phỉ đang mang vết thương kia.

“ Bạch Phong Dao, Dương Phỉ đang ở trong tay tao, mày nếu còn mê muội nó thì xuất hiện đi.” Giọng hét của Tiêu Cảnh Mạch xuyên qua màn mưa, vang vọng trong sân trường vốn dĩ lặng thinh, đèn pin trong tay cũng chiếu lung tung.

“Tao đang cầm khẩu 6904, bắn được mười phát, tao vừa rồi bắn hai phát, súng vẫn còn tám viên đạn…… Bạch Phong Dao, tao muốn giải quyết tên Dương Phỉ này hẳn là chỉ cần bắn lung tung.”

“ Tiêu Cảnh Mạch! Cậu điên rồi sao? Cậu có biết đang làm cái gì hay không! Còn không mau buông súng xuống!”

Tiêu Cảnh Mạch nhìn qua đám đồng nghiệp của mình, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Tôi biết tôi đang làm cái gì, tôi đang rất bình tĩnh rồi, không còn có lúc nào bình tĩnh hơn lúc này cả. Nếu mấy người muốn cản tôi thì cứ nổ súng đi, tuy là không có gì đảm bảo Dương Phỉ sẽ không bị tôi lỡ tay bắn chết cả.”

“Con mẹ nó, mày gan thì nổ súng giết tao liền đi!” môi Dương Phỉ bởi vì mất máu cùng rét lạnh mà trắng bệch, nhưng trong mắt cậu không có một chút khiếp sợ, ngược lại tràn ngập tàn nhẫn, “Nếu tao chết, mày cũng sẽ không thoát đâu! Phong Dao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”

Tiêu Cảnh Mạch cười lạnh, chân không lưu tình đạp vào ngực Dương Phỉ, tiếp theo, Tiêu Cảnh Mạch lại dùng lòng bàn chân khinh bạc hai má Dương Phỉ.

“Hừm …… Dương tiên sinh, phiền cậu không nên nói nhiều, cũng không nên lộn xộn, bằng không tôi sợ là sẽ lỡ tay nổ súng, cậu không định tự mình làm cho cơ thể bị tôi bắn thủng một chỗ chứ?”

Khốn kiếp…… Con mẹ nó khốn kiếp…… Bạch Phong Dao đúng là đồ khốn kiếp! Tại sao lại chọc phải thằng điên này! Chọc thằng điên thì chọc thằng điên, tại sao lại để cho gã đến đòi nợ cậu! Dương Phỉ hốc mắt giận hồng, nắm chặt tay đấm, móng tay cấu vào thịt, trong miệng đều là nước bùn thối tha—từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu chịu nhục nhã như vậy!

Qua vài phút, lại giống như cả thế kỉ, Lưu Triệu Duy sau khi được từ kia một trận xôn xao, nhìn lại, chỉ thấy Bạch Phong Dao từ trong đám người chậm rãi bước ra, hoá ra bọn họ vốn dĩ tránh mưa cùng một chỗ với Bạch Phong Dao, chỉ là không có thấy nhau.

Bạch Phong Dao từng bước một, vững vàng mà bình tĩnh lướt qua đám người Lưu Triệu Duy, quần áo của anh lấm lem, mưa từ từ nhuộm ướt toàn thân, nhưng anh vẫn làm cho người ta cảm thấy thật tao nhã lạnh nhạt, nhìn anh, thật giống như đang chìm trong mộng, bất cứ lúc nào mộng tưởng cũng có thể tiêu tan.

Dương Phỉ chớp cũng không dám chớp mắt, chỉ nhìn mỗi Bạch Phong Dao, thần kỳ làm sao, cảm giác bất nhẫn không cam lòng trong cậu cũng chầm chậm biến mất.

Vô luận vào lúc nào, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần thấy Bạch Phong Dao, Dương Phỉ còn biết cậu không có việc gì.

Hai mắt đến chớp cũng không dám chớp, chỉ dán lấy người ấy, trong khoảnh khắc này, Dương Phỉ đột nhiên rất muốn khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.