Chương trước
Chương sau
“Oa, mau nhìn, là Anja Kỳ hệ văn học Trung Quốc, nàng thật sự thậtkhá a…… A, bạn mau nhìn mau nhìn, bên người nàng cư nhiên là trưởngphòng thể dục bộ môn gra-phit, bọn họ thế nhưng cùng một chỗ……” Mộtngười nữ sinh chỉ vào một đôi giữa cửa kinh ngạc nói.
……
“Xem, nơi đó, là Đặng Vũ hệ kinh tế, cô gái bên người hắn thực đáng yêua, bất quá, thực lạ mắt, hình như chưa từng gặp qua……” Một nam sinh nóivới bằng hữu bên cạnh.
……
“Trời ạ, là hoa hậu giảng đường, Ái Á Tư Kì • Romon công chúa, nàng cưnhiên tới một mình a, không không không, phía sau nàng có hai người, di, bộ trưởng phòng văn nghệ Vũ Văn Lan Khanh trong truyền thuyết theo đuổi hoa hậu giảng đường hóa ra là thật sự a, kia người còn lại là ai a, tanhư thế nào không biết, Tiểu Tam, bạn có biết không?” Một cái cô gáikinh ngạc nhìn cửa, sau đó lại hỏi bằng hữu bên cạnh.
“Ta cũng chưa thấy qua, nhưng mà, không phải nghe nói có một người họctriết học hệ theo đuổi nàngsao, hẳn chính là người kia đi, hình như tênlà Lã Lương Vĩ.” Một nữ nhân bên cạnh đoán nói.
……
“A, hai người mau đến đây, một người a, hắn thật sự là người a, TiểuHoa, bạn xem xem, hắn thật sự rất đẹp trai nga, lại nằm trong hội đồnghọc sinh của trường, quả thực chính là bạch mã vương tử điển hình, maumau, đem máy chụp ảnh cho ta, ta nhất định phải chiếu xuống dưới…..” Một cô gái thoạt nhìn có vẻ là cô gái háo sắc đối với một đám người chungquanh nói……Cửa lễ đường thỉnh thoảng tiêu sái tiến vào một ít người, sau đókhông khí trong lễ đường sẽ truyền ra tiếng kinh hô, tuy rằng, đều làngười xã hội thượng lưu, nhưng là dù sao tuổi nhỏ, mà nơi này đa số lànhững người thích tám chuyện, cho nên, hội trường cũng có vẻ thực sinhđộng.
……
Đứng ở cửa lễ đường, Mạnh Phi Vũ mặc một bộ đầm dạ hội màu đen tím huyền bí, nổi bật lên những đường cong gợi cảm của cơ thể, nhất là khí chấtthành thục của nữ nhân phát ra từ nàng khiến cho những học sinh trongtrường học có vẻ non nớt hơn rất nhiều……
Mà Tử Uyên bị nàng kéo cánh tay thì mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, làm cho hắn thoạt nhìn như là một vương tử cao quý.
Hai người đứng chung một chỗ, Mạnh Phi Vũ lạnh như băng thần bí cùng TửUyên lãnh khốc tuấn mỹ, cơ hồ hấp dẫn ánh mắt mọi người……
Hai người theo cửa lớn lễ đường đi vào, lễ đường vốn có chút thanh âmhuyên náo chậm rãi im lặng xuống dưới, cơ hồ là hai người đi qua nơi nào là nơi đó sẽ tránh ra một khoảng lớn, mà người bị đi ngang qua cũng đều vẫn kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên……
Lặng im qua đi, là toàn trường ồn ào……
“Hai người kia là ai? Ta như thế nào cho tới bây giờ đều không có gặp qua?” Một cái cô gái ngơ ngác nhìn Tử Uyên hỏi.
“Này không giống như là người trong trường học chúng ta……” Bằng hữu củanàng cũng lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết, nhưng đã bị một nữ sinh từ nãygiờ chưa nói gì cắt ngang.
“Không, nam sinh kia là người trong trường học chúng ta, hắn là sinhviên mới tới tháng trước, âm nhạc hệ – chuyên đàn cổ……” Một nữ sinhthoạt nhìn thực tinh thông tin tức nói, nhưng mà lời của nàng còn khôngcó nói xong, hai nữ sinh vừa mới nói kia liền kinh hô la lớn……
“Là lãnh khốc vương tử!”
“Lãnh khốc vương tử!”
Mà người bên cạnh nghe được hai nữ sinh kinh hô, cũng đều đã biếtnam nhân kia chính là người nổi tiếng gần đây nhất trong trường học“Lãnh khốc vương tử”, nhưng là, nữ nhân kia là ai ?
“ Nữ nhân kia trông thật khá a, bạn xem, hoa hậu giảng đường so ra còn không bằng”
“Đúng vậy, nhưng là, nàng hẳn là không phải người trong trường học chúng ta, bằng không, không có khả năng không ai biết đến.”
“……”
“……”
……
Đại sảnh lại khôi phục thanh âm huyên náo, Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ cũng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
“Lãnh khốc vương tử……” Mạnh Phi Vũ cầm lấy một chén rượu nhìn Tử Uyên lặp lại cái xưng hô nàng vừa nghe được này…..
Lãnh khốc? Nàng thật sự không thể đem Tử Uyên cùng hai chữ này liên hệcùng một chỗ…… Tử Uyên trước mặt nàng đáng yêu như là một nam hài ôn nhu vậy…… Lãnh khốc?…… Ha ha!
“Phi Vũ.” Tử Uyên cầm lấy một ly nước trái cây nhỏ giọng kêu một tiếng,xưng hô như vậy hắn cũng thật không ngờ tới, kỳ thật, hắn cũng không cócảm giác chính mình làm sao có điểm lãnh khốc, hắn cũng chính là khôngthích người khác tiếp cận hắn, cho nên, mặt lúc nào cũng lạnh băng, hơnnữa, khi không có việc gì thì chưa bao giờ cùng người ta nói chuyện, màngười ta cùng hắn nói chuyện, hắn có đôi khi không biết nói cái gì chophải, nên cũng không để ý người ta nói nữa……
“Ngươi không uống rượu sao?” Nhìn về phía nước trái cây trong tay Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ có chút tò mò hỏi.
Tuy rằng là sinh viên, nhưng là nam nhân uống nước trái cây vẫn là rất ít đi.
“Chúng ta nơi đó, trừ bỏ lập lúc gia đình có thể uống chén rượu giaobôi, bằng không nam nhân là không thể uống rượu.” Tử Uyên có chút rầu rĩ giải thích, lập gia đình…… Hắn còn có khả năng sao?
Hắn nhìn về phía Mạnh Phi Vũ……
Mà nhìn đến trong mắt Tử Uyên có một chút mất mát, Mạnh Phi Vũ cũng nhẹnhàng nhíu mi, nàng tựa hồ hẳn là đang lo lắng một việc……
“Phi Vũ, không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể thấy bạn, mau đến đây, vìphát hiện kinh người này của ta, chúng ta nhất định phải làm một ly!”Một giọng nói mềm mại vang lên bên tai, không khó nghe ra bên trong làtràn đầy trêu chọc.
Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên quay sang xem …..
“Nhược Lâm.” Mạnh Phi Vũ kêu tên bạn tốt, giơ chén rượu trong tay, taonhã uống một ngụm rượu trong chén, mà chung quanh lại xuất hiện thanh âm kinh hô, tựa hồ là vì động tác của Mạnh Phi Vũ mà cảm động sợ hãi than.
Lam Nhược Lâm cười cười cũng uống một ngụm chén trung rượu.
“Giới thiệu với bạn một chút, đây là sinh viên của ta – Cổ Hạo, năm thứ 3 hệ kiến trúc.”
“Xin chào, ta là Mạnh Phi Vũ.” Mạnh Phi Vũ quái dị nhìn thoáng qua LamNhược Lâm, sau đó chuyển hướng sang nhìn Cổ Hạo với vẻ mặt và biểu tìnhcũ.
“Xin chào, ta là Cổ Hạo.” Thanh âm Cổ Hạo liền như người của hắn vậy, làm cho người ta có cảm giác thành thục ổn trọng.
“Vị này là Tử Uyên, sinh viên năm nhất đàn cổ chuyên nghiệp” Tiếp theo Lam Nhược Lâm lại giới thiệu Tử Uyên.
“Xin chào, cửu ngưỡng đại danh* (= ngưỡng mộ đại danh đã lâu).” Hiếm khi, Tử Uyên nói ra được như vậy.
“Xin chào, ta cũng vậy, thế nhưng lời đồn đại cùng thật sự tựa hồ có rất nhiều bất đồng.”
Hai nam nhân tựa hồ đã sớm là nghe qua danh đối phương, bất quá, nàycũng là thực bình thường, danh hiệu lãnh khốc vương tử của Tử Uyên cơ hồ là không người không biết, mà Cổ Hạo làm tài tử kiến trúc hệ thứ nhấtcũng có một cái danh hiệu thập phần thú vị, là “Cổ hủ tiên sinh”.
“Yến hội cũng đã bắt đầu, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi.” Lam Nhược Lâm đưa ra đề nghị.
Mọi người liền tùy ý tìm một góc ngồi xuống, chờ đợi yến hội bắt đầu, thế nhưng, ngoài cửa lại đi vào một cặp đôi hấp dẫn ánh mắt của bọn họ….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.