Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên Ninh Thanh đóng phim không tránh sẽ có nhiều thiếu sót, cũng như nhiều cảnh quay lỗi không hợp ý đạo diễn. Lạc Minh Tuyền cảm thấy mình nên có trách nhiệm dạy dỗ hắn, hắn là anh trai đã từng giúp đỡ Kỷ Tú Hiên bé nhỏ rất nhiều. Anh cảm thấy nhà mình không thương em trai bằng một người ngoài, để Kỷ Tú Hiên thù ghét. Rõ ràng em trai nên thân thiết với anh mới đúng!

Vì thế dạo gần đây, cứ mỗi tối anh đều gọi hắn sang phòng mình, dạy hắn một khóa diễn sâu.

Hai người đều là người nổi tiếng, cho nên không ít lần bị thợ săn ảnh chụp được ra vào cùng nhau mờ ám bí mật. Độ hot của CP Đậu Xanh càng ngày càng cao, bộ phim còn chưa ra mắt mà đã có rất nhiều fans trông mòn con mắt đếm từng ngày.

Ninh Thanh quen cửa quen nẻo nằm xuống giường của Lạc Minh Tuyền, đọc kịch bản trong lúc chờ anh tắm rửa xong. Trong phòng có mùi của anh, không phải mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi, nó nhẹ nhàng hòa hoãn hơn nhiều, sảng khoái tinh thần.

Có mùi quýt.

Cạch.

“Ninh Thanh? Nay cậu đến sớm vậy?”

Lạc Minh Tuyền quấn khăn tắm ngang hông bước ra ngoài, vài giọt nước từ trên mái tóc ẩm ướt chảy xuôi xuống xương đòn tinh xảo. Lướt xuống bên dưới nữa là cơ bụng có hơi nhô ra, không đến nổi phẳng lì, cùng với chiếc eo, hắn vòng một tay là có thể ôm hết…

“Hỏi cậu đó, làm gì mà đần người ra vậy?” Anh vừa nói vừa mở tủ tìm quần áo để mặc.

Ninh Thanh gian nan dời mắt ra khỏi vòng eo người ta: “Ngày mốt tôi bận lịch trình đi show ở thành phố khác, phải đẩy nhanh tiến độ quay chụp. Anh cùng tôi đối diễn nhiều chút, ngày mai một lần qua cảnh thì tốt.”

Không như diễn viên trong đoàn phim, hiện tại hắn là trưởng nhóm một nhóm nhạc nam đang nổi tiếng, tranh thủ nhiệt độ còn nóng, đi lưu diễn nhiều nơi để duy trì danh tiếng. Nhóm nhạc nam kinh doanh không được lâu, hắn cũng sẽ chuyển hình thành ca sĩ, cho nên khi còn có thể, hắn muốn hoạt động nhiều hơn dưới cái tên của nhóm, cùng bạn bè.

Lạc Minh Tuyền cũng có nghe nhạc của hắn, không phải một bài mà rất nhiều bài, âm nhạc mới lạ, giai điệu nhẹ nhàng tươi đẹp, không thể phủ nhận rằng con người này có năng khiếu âm nhạc hơn cả anh.

Anh từ không ưa bắt đầu thưởng thức âm nhạc của người ta, sau đó có cái nhìn khác về Ninh Thanh, không giống vẻ ngoài lạnh nhạt của mình, hắn thích đùa cợt anh, không đứng đắn chút nào.

Lạc Minh Tuyền lưng như kim chích: “…” Không biết có phải ảo giác của anh hay không nhưng Ninh Thanh đã nhìn anh được một lúc lâu.

Làm sao mà anh có thể ung dung mặc đồ trước ánh nhìn hung hăn, nóng rực đó được?

Lạc Minh Tuyền cứ rề rà cầm quần áo đứng ở đằng kia, đầu bên này Ninh Thanh lại thúc giục: “Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, Minh Tuyền.”

“…Chờ chút, tôi đi vệ sinh.” Anh lí nhí đáp, chạy ào ào vào nhà vệ sinh lần nữa. Vào bên trong mặc đồ ngủ vào xong xuôi, anh mới buồn bực, Khương Viễn cũng là đàn ông, nhưng ở cùng anh ta cũng không làm anh ái ngại như vậy. Ninh Thanh chỉ là thằng nhóc kém tuổi thôi mà, anh sợ cái gì?

Lạc Minh Tuyền lựa chọn cụp đuôi bỏ chạy làm Ninh Thanh phụt cười. Phản ứng mắc cười phết. Lạc thiếu gia chỉ biết diễn, không có chút ý thức nào về chuyện tình cảm.

Lâu ngày sinh tình chờ ngày anh nhận ra là không có khả năng, phải trực tiếp ám chỉ, dùng biện pháp mạnh, có khi anh lại thông suốt. Hắn cảm thấy thương thay Khương Viễn, chỉ biết chờ đợi trong vô vọng.

Nếu là hắn, hắn còn lâu mới đóng vai si tình chờ người quay đầu nhìn…

_______

Ngày hôm sau.

Phòng nghỉ của Lạc Minh Tuyền.

“Em giải thích sao về chuyện này? Anh đã dặn là không được gặp riêng Ninh Thanh kia mà?”

Khương Viễn đau đầu không thôi, đưa tay chỉ vào một mặt báo lá cải với tiêu đề gây ám muội của Ninh Thanh và Lạc Minh Tuyền.

“Anh sẽ liên hệ công ty đè tin tức này xuống, anh không mong lần sau chuyện này lại tiếp diễn. Hiện tại em là diễn viên nổi tiếng, có tin đồn với Ninh Thanh không khác nào đang giúp cậu ta hot hơn, còn em thì chẳng được lợi lộc gì…”

Anh ta không vừa mắt Ninh Thanh đã lâu, lể từ lúc hắn xuất hiện, sự chú ý của Lạc Minh Tuyền đều đổ dồn về phía hắn, cho dù anh ta mới là người ở bên cạnh Lạc Minh Tuyền lâu nhất, có tình cảm với anh trước nhất.

Lạc Minh Tuyền đối với tin tức trên mặt báo cũng không có không vui, chỉ là hơi xấu hổ với tiêu đề lố lăng: “Để vậy cũng được, không cần ép xuống đâu. Tốt cho Ninh Thanh thì…cứ giữ lại thêm vài ngày rồi gỡ. Dù sao em cũng là đàn anh của cậu ta, giúp được thì giúp.”

Khương Viễn: “…” Lạc thiếu gia tốt bụng như thế từ bao giờ? Hơn nữa đàn anh gì chứ, một người là diễn viên một người là Idol, không cùng đẳng cấp.

Đừng nói với anh ta, Lạc Minh Tuyền có hứng thú với thằng nhóc đó?

Không thể để chuyện đó xảy ra được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.