Chương trước
Chương sau
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói:

"Không được,lần này chàng phải ở nhà ".

Thiên Vũ ủy xìu hỏi nàng:

"Vì sao ta không thể đi cùng ".

Nguyệt Lan cười nói:

"Ta muốn đi để thực chiến,sẽ có nguy hiểm,chàng đi cùng ta, ta sẽ dựa dẫm vào chàng không thể phát huy hết sức mạnh của mình được,chàng đồng ý với ta đi ".

Thiên Vũ mặt xụ ra,nhưng biết nàng nói cũng có lý chỉ là không nỡ xa nàng một thời gian thôi,nhưng chàng vẫn với nói:

"Ta không đi cũng được nhưng nàng phải cho thị vệ của ta đi cùng ta mới yên tâm ".

Nàng lắc đầu:

"Chàng thật là,thị vệ của chàng đi cùng cũng đâu khác mấy so với chàng chứ,không được ai đi cùng hết ".

Chàng nói:

"Nhưng ta không yên tâm,Mê Vụ Sâm Lâm nguy hiểm trùng trùng nàng bảo ta yên tâm làm sao được ".

Nàng nhẹ nhàng nói:

"Chàng quên ta còn có Tử Nguyệt Tháp à,nếu gặp nguy hiểm không thể chống đỡ được ta sẽ trốn vào trong tháp,chàng đừng lo ".

Chàng gật gù:

"Thế này còn tạm được,thôi nàng nghỉ ngơi đi,mai lên đường sớm rồi,ta chờ nàng ở nhà,nhớ phải giữ an toàn lên đầu nhớ chưa ".

Nàng mỉm cười ấm áp:

"Ta nhớ rồi mà "



Rồi hai người chia tay nhau,Nguyệt Lan lên giường nghỉ ngơi một lát,nghĩ đến đoạn đường ngay mai nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau mọi người đã đứng đợi đông đủ,ngày cả các trưởng lão ngày thường khó tính cũng có mặt.

Lần này đoàn người đi toàn là những tinh anh trong gia tộc,mọi người đều đặt hi vọng vào mấy người họ.

Nguyệt Lan có mặt đúng giờ,mẫu thân ôm lấy nàng rồi nói:

"Con đi đường phải cẩn trọng nhé,bảo vệ an toàn cho mình".

rồi bà quay sang Nguyệt Thần nghiêm giọng:

"Phải nghe lời tỷ tỷ của con đừng làm phiền vướng chân ảnh hưởng đến tỷ tỷ của con nghe chưa ".

Nguyệt Thần lúc này còn đang lâng lâng phấn khích từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cậu được ra ngoài trải nghiệm nên rất vui mừng,liền nhanh nhẹn quay sang nói:

"Mẫu thân yên tâm,con sẽ bảo vệ thật tốt cho tỷ tỷ ".

Phụ thân phì cười:

"Con không lo bảo vệ bản thân con là đã tốt rồi đừng làm tỷ tỷ lo lắng cho con là được ".

Đại trưởng lão từ ngày biết Nguyệt Lan là luyện dược sư đã có một cách nhìn khác về nàng,ông tiến lên và nói đứng lên và nói:

"Chúc quận chúa lên đường bình an và trở về sớm,vinh quang của Dạ gia ta trông cậy vào người,mọi sai phạm trước đây của ta mong quận chúa rộng lượng bỏ qua cho ta để đồng tâm hiệp lực đưa Dạ gia có thể đứng vững trong ngũ đại gia tộc."

Nguyệt Lan nhìn thấy được sự thành ý trong mắt đại trưởng lão nên nàng cũng không muốn so đo nữa,thời gian đầu vì ông ta quá lất lướt gia phụ nên nàng mới tỏ thái độ với ông ta.

Nàng quay sang cười nói:

"Đại trưởng lão yên tâm,ta sẽ cố gắng giành lại vinh quang cho gia tộc".

Nàng quay sang mẫu thân đưa cho người ba viên nhất tâm đan rồi nói:

"Người đưa cho phụ thân và đại trưởng lão viên còn lại của mẫu người,đây là nhất tâm đan,đan dược cấp năm dành riêng cho đế sư mọi người dùng đi sẽ có lợi cho mọi người ".

Lam Như Ngọc vui nhẻ nhận lấy rồi đưa cho phu quân và đại trưởng lão.



Lúc nhận lấy đại trưởng lão tay ông ta run run,không ngờ lại có cả phần của ông,đan dược cấp năm hoàng kim khó cầu,ông quay sang nhìn Nguyệt Lan cảm kích.

Ông không ngờ nàng lại không so đo tính toán với ông mà lại độ lượng như thế.

Nguyệt Lan hiểu đại trưởng lão muốn nói gì nàng nói:

"Đại trưởng lão không phải suy nghĩ,ta biết ông là trụ cột lâu đời của Dạ gia,ông là người mong Dạ gia lớn mạnh như thế nào,đây là phần thưởng ông đáng được nhận ".

Rồi Nguyệt Lan quay qua nói to:

"Tranh tài sắp tới rất chi là khắc nghiệt ta mong chuyện ta là luyện dược sư các người hãy dấu kín ít ra chúng ta sẽ có một quân bài chưa lật,các người hiểu không?."

Mọi người đồng loạt hô to:

"Xin quận chúa yên tâm chúng tôi đã rõ ".

Nàng quay ra đại trưởng lão:

"Tất cả trông cậy vào ông".

Rồi quay qua ra hiệu mọi người cùng nhau lên đường.Nàng mặc một kiện xiêm y màu trắng,tóc nàng bay trong gió,tư thế đẹp không sao kể xiết dẫn đầu đoàn người tiến về Mê Vụ Sâm Lâm.

Đoàn người đi chưa đầy hai ngày là đã đến nơi,trước khi vào trong nàng có dặn qua mọi người:

"Ma thú trời sinh tính tình tàn ác,có lực công kích vô cùng mạnh,phân ra rất nhiều cấp bậc khác nhau,ma thú khi đạt đến linh thú có thể kí khế ước với ma pháp sư,ma thú cấp bẩy có thể hóa hình".

"Một khi hóa hình thì có thể nói chuyện như con người mà lực công kích càng mạnh hơn.Nhưng nếu đánh nhau thì ma pháp sư lúc nào cũng thua một bậc."

"Vì thế khi các người chiến đấu với ma thú không được tự kiêu,không được tự ý tách đoàn,nếu cảm thấy đánh lẻ không được phải đánh đồng đội"

"Điều cuối cùng ta muốn lúc chúng ta đi có bẩy người về sẽ còn nguyên bảy người,các ngươi có làm được không?".

Tất cả đồng thanh:

"Thuộc hạ sẽ ghi nhớ lời quận chúa,quyết không trái lệnh ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.