“Cóc cóc”
Bàn tay thanh mảnh gõ nhẹ lên mặt bàn làm cho Tây Nhược Hi vốn đang chăm chú vào tài liệu trên tay ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt là gương mặt thanh tú của Linda đang nở nụ cười nhìn cô.
-Cô bé, đi ăn trưa với “anh” không?
Tây Nhược Hi bật cười. Cô gái này hầu như mỗi lần mở miệng nói gì đó lại y như rằng làm cô phải bật cười. Cô nhìn quanh mình, những người còn lại ai cũng trưng ra bộ mặt nghiêm túc hành chính chỉ riêng cô gái tên Linda này lúc nào cũng nở nụ cười như hoa.
-Vâng ạ!
- Làm xong rồi đúng không?
Linda chợt mở hai phiến môi anh đào, nhìn cô nói một câu không đầu không đuôi. Thoạt đầu, Tây Nhược Hi chẳng hiểu gì cả, nhưng khi thấy Linda gõ nhẹ vào tập hồ sơ trên tay cô liền nở nụ cười thanh khiết trả lời.
-Dạ.
-Chị biết mà.
Tây Nhược Hi khó hiểu nhìn Linda nhưng chỉ nhận được nụ cười khó hiểu từ cô nàng. Linda nhìn cô, chỉ cười nhẹ rồi kéo tay cô.
- Đi thôi.
Tây Nhược Hi cũng không hỏi gì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn. Khi cầm tập tài liệu, bên ngoài bìa có ghi “Bản thiết kế bộ sưu tập mùa đông”, trong đáy mắt lướt qua một vài suy tính rồi biến mất trước khi người khác nhìn thấy. Cô cười nhẹ rồi cất tài liệu vào ngăn bàn, đứng dậy đi cùng với Linda xuống nhà ăn. Ngay một khắc cô quay lưng lại, một ánh mắt băng lãnh sắc bén đuổi theo bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-lang-tim-hanh-phuc-la-anh/3086912/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.