Edit & Beta: DK
Khuôn mặt vốn ôn nhuận như ngọc của Triệu vương gia bày ra biểu tình gian trá, nhìn như ngây thơ nhưng thực tế lại rất bá đạo, nói muốn phạt hắn, liền thật sự bắt hắn chép sách không thiếu một từ nào, Từ Phong Cận không phục nói: “Phu nhân bảo bối của vương gia hai tay đau đớn cả người mệt mỏi, biết giãi bày cùng ai đây?”
Triệu Úc bỏ chim sáo vào lồng, ngồi trở lại án thư vừa uống trà vừa lật sách, thảnh thơi nói: “Vương phi cứ viết đi, nếu như viết đau tay, bản vương sẽ giúp ngươi bóp.”
Từ Phong Cận nháy mắt với y: “Sao phải làm điều thừa thãi vậy, nếu như vương gia không phạt ta, thì chẳng phải cả hai đều vui sao?”
Triệu vương gia làm như không thấy, thảnh thơi lắc đầu: “Chuyện gì ra chuyện đó.”
Qua buổi trưa ngày kế, Từ Phong Cận kêu Sầm Linh đi đến cửa thành phía đông để đón người, Sầm Linh hỏi rõ là ai, có chút căng thẳng, do dự nửa ngày vẫn vẫn đành nghe lời đi, Từ Phong Cận nhìn bóng lưng hắn thở dài, Triệu Úc đúng lúc từ trong nhà đi ra, kéo hắn đến viện tiểu ngồi, hỏi: “Vương phi có chuyện gì phiền lòng sao?”
Từ Phong Cận lắc đầu: “Cũng là vì Sầm Linh thôi, vương gia cũng biết hắn không phải nô tài của ta, ta dẫn hắn vào kinh không phải muốn hắn làm nô cả đời trong vương phủ, cho nên gần đây luôn nhờ hắn ra ngoài làm việc, chỉ là tính cách hắn có chút nhu nhược nhát gan, có lúc còn cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-lan-giang-nguyet/2443299/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.