Edit & Beta: DK
Triệu Úc tỉnh lại có chút chóng mặt, y rất ít khi uống rượu, nếu như thật sự bắt buộc, cũng chỉ nhấp vài ngụm cho có lệ, vì thế chưa từng như bây giờ đầu óc trống rỗng. Sững sờ chốc lát, đột nhiên cảm giác eo như bị kéo xuống, chống đỡ thân thể ngồi dậy, đập vào mắt chính là Từ Phong Cận lõa thể đang nằm úp sấp trước ngực y ngủ say. Triệu vương gia là người gặp sóng lớn không sợ, mặc dù y phục của bản thân cũng bị lột ra sạch sẽ, nhưng y vẫn trấn định như cũ thản nhiên hồi tưởng lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dù như thế nào cũng không nhớ ra được,
Từ Phong Cận nói mê vài tiếng, ngáp một cái lại ôm y càng chặt hơn, ngoài miệng thì kêu “Úc lang”, tay chân thi thoảng cọ tới cọ lui. Triệu Úc nhếch miệng lên, lấy một lọn tóc dưới gối cọ cọ vào mặt hắn, chờ tỉnh lại. Ai biết một “giấc” của Từ Phong Cận luôn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu không còn nữa, con ngươi ti hí dưới mí mắt chuyển động không ngừng, ăn được đậu hủ nên càng ngày càng lớn mật, táo tợn hơn.
Triệu vương gia cùng giường cùng gối với hắn nhiều ngày, việc tiếp xúc thân thể sớm thành thói quen, liền để mặc không vạch trần, đoán chắc hắn giả bộ không được bao lâu nữa. Quả nhiên chỉ một lát sau, Từ Phong Cận kẹp hai chân lại muốn trong lúc y không để ý xoay người, Triệu vương gia khẽ cười thành tiếng, bàn tay lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-lan-giang-nguyet/2443287/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.