Như thế nào thì được coi là một cuộc sống hạnh phúc? Như thế nào, con người mới có thể được hưởng trọn vẹn một thế giới riêng biệt ở trong lòng? Thật đau lòng, khi đắm chìm trong tình yêu vô tận. Thật mệt mỏi, nhưng lại rất ngọt ngào. Sống, không cần nhìn đến thế giới ngoài kia rộng lớn ra sao, chỉ cần mãi mãi dõi theo bước chân của người ấy, mãi mãi không thay lòng, như vậy là có thể mãn nguyện rồi.
Tình yêu là một điều kỳ diệu và thần bí, nó hút con người rơi vào vòng xoáy của sự tò mò, rồi cứ thế khám phá, càng khám phá lại càng lún sâu. Yêu chính là như thế. Đôi lúc, chúng ta sẽ không tự chủ được mà nghĩ về người ấy, nghĩ về những kỉ niệm rồi vô thức mỉm cười. Có đôi khi, chúng ta muốn tiến sâu một chút nữa, rồi thoái thác rằng do ta tò mò, nhưng ít ai biết được, đó chính là bước cảm xúc đầu của những người đang yêu.
Thế giới này không phải lúc nào cũng là một màu hồng phấn. Sẽ có những điều xảy ra không hề báo trước, khiến cho ta không kịp thích ứng. Nhưng sẽ có những điều đến với ta thật thần kì, theo một lối đến nào đó rất tự nhiên. Ta chỉ cần ở đây, lặng yên và cảm nhận sự xô đẩy của dòng đời.