Tra Cực cười tươi nói: 
- không vội, nếu ta thật sự có thể sống sót, thì ẩn cư ở đây chẳng như nhau? Niệm Băng, ta thấy ngươi mệt mỏi quá rồi, ngươi đã quá tải, không bằng ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Chờ các ngươi chiến thắng Thần nhân trở về rồi nói tiếp 
Niệm Băng biết Tra Cực rất yêu thương mình, cầm nhẹ lấy bàn tay của sư phụ, mỉm cười nói: 
Sư phụ, con không mệt đâu, nếu không giúp ngài khôi phục thân thể, con làm sao có thể an tâm mà đi chứ? Ngài và Sư mẫu khó khăn lắm mới xum họp, vì hạnh phúc của các ngươi, ngài nhất định không được có việc gì. Con không mệt chút nào, một chút cũng không. Bây giờ đệ tử của ngài chính là một trong những người cường đại nhất của Đại lục. Mặc dù bận một chút, nhưng thân thể con không có vấn đề gì, chúng ta phải bắt đầu đi thôi, nếu không, con sợ rằng trước khi mặt trời mọc cũng không thể hoàn thành được. 
Tra Cực nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng của Niệm Băng, cười nói: 
- Lúc ta và Sư mẫu của ngươi phát sinh vấn đề, ta vẫn nghĩ đời ta đã làm một chuyện chính xác nhất, chính là lớn mật tán tỉnh Sư mẫu ngươi. Cho dù sau này đã xảy ra chuyện đó, khiến chúng ta chia lìa, nhưng ta vẫn cho là như vậy. Nhưng, bây giờ ta lại phát hiện, ta còn làm một việc chính xác hơn, là nhận được một đệ tử như ngươi. Niệm Băng, biểu hiện của ngươi rất xuất sắc, trong mắt Sư phụ, ngươi không có khuyết điểm gì 
Niệm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-hoa-ma-tru/3004706/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.