Mưa rơi xuống, mang theo tiếng "Rào rào". Phượng Nữ rúc vào trong ngực Niệm Băng, nhìn những giọt mưa bên ngoài không ngừng rơi xuống, trong mắt hiện ra vẻ ôn nhu: 
- Nếu mỗi lần trời mưa đều có thể cùng với huynh nhìn mưa như vậy, thì đúng là một việc thật tuyệt vời. Niệm Băng, ôm chặt ta nhé, ta hơi lạnh 
Niệm Băng ôm sát Phượng Nữ. Vào lúc này, hắn tự nhiên sẽ không nói lời nào làm phá hỏng không khí tuyệt đẹp này. Thân thể Phượng Nữ rất mềm mại, mùi thơm da thịt nhàn nhạt không ngừng kích thích khứu giác của hắn. Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn chỉ có tình yêu nồng nàn, mà không có chút dục vọng nào. Hắn cũng thích cùng Phượng Nữ ngắm trời mưa. 
Mưa không ngừng rơi xuống. Mưa xuân luôn có danh xưng là liên miên không dứt. Mưa không quá lớn, dòng nước không ngừng rửa sạch đại lục hoang vu này. Niệm Băng nhớ đến mầm cây mà mình đã gieo trồng. Được nước mưa tưới tắm, chúng nó chắc là đã nảy mầm. Sự xuất hiện của thực vật, khiến cho sinh cơ của mảnh Đại lục này càng lúc càng mạnh, đó là điều mà hắn muốn thấy nhất. 
Hai người cứ như vậy ôm nhau nhìn mưa rơi. Bọn họ quên thời gian, phảng phất nửa canh giờ chỉ trôi qua trong nháy mắt, nhưng lại dài như một thế kỷ. 
- Niệm Băng, huynh có biết ta vì sao ta lại muốn huynh cùng ta hạ xuống không? 
Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn người mình yêu. 
Niệm Băng vuốt mái tóc dài của nàng, mỉm cười nói: 
- Đương nhiên biết. Có lẽ đây là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-hoa-ma-tru/3004690/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.