Yến Cực do dự một lúc mới nói: "Tiên sinh nên biết sự tình Nhị đệ của ta bị làm hại ra làm sao. Lúc trước chưa thể xác nhận được thân phận của tiên sinh, ta không thể không phòng bị. Nay tiên sinh đã là đại biểu mà Tuyết Nguyên soái cử đến, sự đề phòng này hiển nhiên là không cần thiết nữa." Khẽ phất tay, 4 gã vũ thánh biết ý lặng lẽ rời đi. Trong mắt Niệm Băng không khỏi toát ra một tia tán thưởng. Vị Đại hoàng tử này có thể cũng Ngũ hoàng tử Yến Vân tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, quả nhiên hắn có chỗ xuất sắc, ít nhất một mặt hắn cũng đã thể hiện ra phong phạm đại độ. "Tại hạ đã có chút không phải. Bất quá, Đại hoàng tử nên biết, thuyết pháp đại pháp thì không được truyền vào sáu tai, chỉ có thể nói cho một mình ngài nghe. Nếu chỉ xem tình hình trước mắt hiện nay, trong việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, Đại hoàng tử đã chiếm được thế thượng phong. Cũng được đó !!!" Yến Cực mỉm cười nói: " Cũng không có thể nói như vậy. Bất quá, nếu có được sự ủng hộ của Tuyết nguyên soái, Yến Cực ta đã nắm chắc được thêm vài phần." Niệm Băng ngồi xuống chiếc ghế dựa, lạnh nhạt nói: " Điện hạ không cần phải khiêm tốn. Ít nhất theo tình thế bề ngoài mà xét, cho dù không có sự trợ giúp của Tuyết Nguyên soái. Điện hạ cũng đã có thể nắm chắc. Nhưng mà, có một vấn đề Điện hạ không nghĩ tới, Ngũ hoàng tử vẫn cùng ngài và Nhị hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế, thế nhưng trong thời gian gần đây, hắn lại phi thường nhẫn nhịn, dường như có thái độ không thèm để ý đến mọi thứ." Yến Cực nhíu mày nói: " Hắn phái người hại chết Nhị đệ ta, ta hi vọng hắn dám thò mặt ra. Nhị đệ và ta cùng một mẹ sinh ra, ta nhất định phải thay hắn báo thù." Niệm Băng khẽ lắc đầu : " Sự tình không đơn giản như vậy. Theo ta được biết, Bệ hạ vẫn thích Ngũ hoàng tử hơn, nếu Bệ hạ ra lệnh, không cho phép truy cứu lại chuyện này, hoặc là thay mặt cho Ngũ hoàng tử chịu mũi dùi của dư luận thì dù cho Đại Điện hạ có cố tình gây khó dễ, cũng rất khó uy hiếp được Ngũ hoàng tử. Mặc dù Bệ hạ trong người mang bệnh nặng, nhưng ta nghĩ, ngài ấy cũng không muốn làm như vậy, nhưng như thế này chẵng phải là đang cố tình ỷ vào tình trạng bênh tật của bản thân để ngầm an bày đó sao." Yến Cực trong lòng cả kinh. Mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy quá xuôi chèo mát mái, quả thật đã có chút sơ ý. Đột nhiên nghe Niệm Băng nói như vậy, trong lòng hắn bỗng dự cảm thấy có điềm xấu, vội vàng đi đến bên cạnh Niệm Băng, ngồi xuống nói: " Vậy mời Tiên sinh chỉ giáo dùm ta ?" Niệm băng mỉm cười: " Đại Điện hạ quả là người thông minh, ta không cần nói thêm gì nữa, hôm nay khẩu tín ta mang đến chỉ có sáu chữ." Yến cực hỏi lại: " Sáu chữ?" Niệm Băng nói từng chữ một: " Băng--- Tuyết---- nữ---- thần---- tư---- tế." Ầm một tiếng, Yến Cực như thấy có cái gì đó đang nổ tung trong đầu, hắn lập tức hiểu được cảm giác về điềm xấu của mình từ đâu mà đến. Đúng vậy! Bản thân như thế nào mà lại quên mất một người quan trọng như thế, Vỗ mạnh lên bàn một cái, hắn đứng lên tức giận nói: " Đáng chết." Niệm Băng cũng đã đứng lên: "Khẩu tín đã đến được nơi cần đến, ta cũng nên đi thôi. Đại Điện hạ, xin cáo từ." Nói xong hắn xoay người hướng về phía ngoài mà đi. "Tiên sinh xin dừng bước!!!". Yến Cực vội vàng gọi Niệm Băng lại. Bước vài bước tới sau lưng niệm Băng, nói: " Tiên sinh đã vội đến báo tin cho Yến Cực , sao có thể không ăn cơm mà đã đi được? Yến Cực lúc trước thật sự đã có phần thất lễ." Niệm Băng xoay người, nhìn Yến Cực mỉm cười: " Đại điện hạ, ta biết trong lòng người còn chút nghi ngờ, thậm chí còn hoài nghi thành ý của ta. Ta không vội nhưng thời gian cũng không đợi người. Một khi kẻ đó mà tới Băng Nguyệt thành, sự tình sẽ không thể thay đổi được nữa. Ngài nên thận trọng. Tuyết Nguyên soái cũng là người thông minh, ngài ấy tuyệt không muốn chọn nhầm người." Yến Cực hiểu được hàm ý trong giọng nói của Niệm Băng " Tiên sinh, Tuyết Nguyên soái còn có yêu cầu gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đáp ứng." Niệm Băng mỉm cười nói: " Kì thật, chuyện này cũng không có gì đáng kể, đối với Đại Điện hạ mà nói, bất quá chỉ tốn công nhấc tay mà thôi. Vốn Nguyên soái cũng không muốn tỏ thái độ quá sớm, chỉ là sự việc gần đây quả thực làm cho ngài ấy phiền não, không thể không đề phòng trước. Có lẽ ngài đã biết, Thất hoàng tử cùng với Tuyết Ngọc tiểu thư, nữ nhi duy nhất của Tuyết Nguyên soái sắp thành vợ thành chồng. Đối với chuyện này, Nguyên soái quả thực là bất đắc dĩ, nhưng Thất hoàng tử dẫu sao cũng đã là con rể của ngài. Cho nên, ngài ấy hy vọng, con rể mình có thể đường đường chính chính làm người. Đồng thời, cũng vì muốn lo lắng cho tương lai của nữ nhi mình.". Yến Cực trong lòng buông lỏng, thoải mái nói: " Tâm tình của Nguyên soái ta có thể giải thích được, chuyện này nhất định sẽ xử lý xong. Ta lập tức ra lệnh cho bọn thủ hạ. Vì những lời đồn đại về Thất đệ bấy lâu nay hoàn toàn là giả tạo, ta vốn sớm định làm như thế, chỉ thật sự là quá sự việc phải ứng phó nên ta vẫn chưa kịp làm gì. Tiên sinh nhắc nhở như vậy, Yến Cực nhất định làm xong việc này. Nếu tương lai Yến Cực may mắn được toàn thành…Thất đệ với ta là thân huynh đệ, ta tất nhiên sẽ cắt đất phong vương." Niệm Băng mỉm cười nói: " Đại điện hạ quả nhiên người thống khoái. Ta tin rằng ngài nhất định sẽ là một vị vua nhất đại danh quân. Ta sẽ chờ ngài ở phủ Nguyên soái." Nói xong, hắn lại hướng đi ra phía ngoài, Yến Cực không ngăn cản Niệm Băng nữa, cùng tiến bước tiễn hắn ra đến tận cửa phủ. Hắn thẳng mắt nhắm hướng phủ Nguyên soái mà đi. Một lần nữa trở lại thư phong, Hoài Tiếu đang đứng đợi hắn ở đằng sau lưng, Yến Cực nói: " Lúc trước chúng ta nói chuyện với nhau, ngươi đã nghe được. Ngươi thấy sao?" Bốn gã Vũ thánh mặc dù đã thối lui, nhưng Hoài Tiếu vẫn ẩn ở bên trong, Niệm Băng không hề có một điểm nào cản trở, Yến Cực cũng không muốn để Hoài Tiếu lui ra. Hoài Tiếu nói: " Người này đến từ bên phía Tuyết Phách Nguyên soái là hoàn toàn không cần phải nghi ngờ nữa. Vừa rồi thần có hỏi qua mấy vị khách khanh, bọn họ đều nói người này thực lực vô cùng thâm sâu. Thật không nghĩ tới, trong phủ Tuyết Nguyên soái lại có khách khanh như thế. Chuyện phát sinh của Thất hoàng tử, chúng ta đều rõ, ít nhất bề ngoài cũng không có gì sơ hở. Thần chỉ thấy rất kỳ quái, Tuyết Nguyên soái này có cái bổn sự gì mà dám chống lại Băng Tuyết nữ thần tư tế? Bất quá, Điện hạ, thẳng thắn mà nói, cho dù biết rõ đó là một mưu đồ mờ ám. chúng ta cũng phải chui vào. Ai da!! Cũng phải trách thần, một đại cường giả như Băng Tuyết nữ thần tế tự vậy mà thần lại quên mất." Yến Cực không tỏ thái độ gì, tiếp tục hỏi: " Ta muốn biết cái nhìn của ngươi đối với Băng Tuyết Nữ thần tư tế." Hoài Tiếu suy nghĩ một chút rồi trả lời: " Băng Tuyết nữ thần tư tế, ở trong đế quốc chúng ta là có địa vị chí cao vô thượng. Theo thần nghĩ, bà ấy xác thực chính là một vị thủ hộ thần Bà ta mặc dù cũng phải nghe theo mệnh lệnh hoàng gia nhưng chỉ khi nào đế quốc chúng ta có dấu hiệu nguy hiểm, bà ta mới tuyệt không khoanh tay đứng nhìn. Với địa vị của Băng tuyết nữ thần tư tế, bà ta sẽ không để kẻ nào mua chuộc. Việc đế vương truyền ngôi là đại sự, thần nghĩ nếu Bệ hạ yêu cầu Băng Tuyết nữ thần tư tế chấp nhận Ngũ hoàng tử, bà ta có thể cự tuyệt được hay sao. Tới thời điểm đó, Ngũ hoàng tử sẽ có cả Băng thần tháp ủng hộ. Cho dù chúng ta có nhiều người thế nào đi nữa, cũng không thể có khả năng chống lại một Thần Hàng sư có thể dễ dàng tiêu diệt 10 vạn đại quân đâu!! Băng Thần tháp lại có nhiều cao thủ ma pháp sư như vậy. Quyết định của Băng Tuyết nữ thần tư tế quả thật có thể ảnh hưởng tới cả cục diện." Yến Cực gật đầu nói: " Xem ra chúng ta cần phải triệt để phá hỏng cái kế hoạch thâm hiểm này. Phụ hoàng à!!! Phụ hoàng. Người sao lại bất công như thế, ta rõ ràng là con trai trưởng của người cơ mà!!! Người sao lại nỡ lòng nào làm như thế chứ. Người đã bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa. Thay ta liên lạc với Đoàn trưởng, ta muốn gặp mặt hắn. Đồng thời, thay ta chuẩn bị hậu lễ, sáng mai ta muốn tự mình sang phủ Tuyết nguyên soái một chuyến." Hắn đã suy nghĩ cẩn thận. Theo thái độ của Yến Thiên Nam vẫn đối đãi với mình, hắn căn bản không có đủ khả năng tự mình chống lại Băng Tuyết nữ thần tư tế. Mà trong khoảng thời gian này, Yến Vân lại ẩn nhẫn như thế, tự nhiên là do có nguyên nhân này. Niệm Băng với hắn mặc dù nói chuyện không nhiều lắm, nhưng đã thức tỉnh hắn. Hắn biết, chính mình cũng phải làm chút chuyện gì đó. Nếu không, một khi Băng Tuyết nữ thần tư tế vào Băng Nguyệt thành, sẽ như Niệm Băng nói, không còn cơ hội nào nữa… Phủ Nguyên soái của Tuyết phách…. Niệm băng ngồi một mình trên đỉnh căn tịnh xá của mình, nhìn chăm chú lên bầu trời cao. Suốt khoảng thời gian một tháng vừa qua, ở trong Băng Nguyệt thành này, khó có được tâm trạng nhàn hạ như thế. Bình thường vào thời điểm này hắn đã bắt đầu tu luyện nhưng hôm nay không biết tâm tình có chút gì đó phiền muộn. Dùng phong hệ ma pháp đưa thân thể mình bay lên đỉnh căn phòng, nơi hắn nghĩ ngơi rồi nằm xoài ra ở chỗ này, mặc kệ gió lạnh thấm vào người, hưởng thụ sự yên lặng của màn đêm. Quả thật, bầu trời đêm nay rất trong, không một gợn mây. Ánh trăng sáng ngời làm thành một bức tranh huyền mỹ đến mê người, lại có thêm những ánh sao đêm lấp lánh tô điểm càng làm cho khung cảnh hiện ra trước mắt thêm phần thanh khiết vô ngần. Niệm Băng trước hết là nghĩ đến Phượng Nữ, mái tóc dài màu phấn hồng kia của nàng tựa như ngọn lửa chập chờn, khiến cho bản thân hắn luôn có cảm giác rạo rực. Mỗi lần nhớ tới nàng, trong lòng Niệm Băng lại dâng trào cảm giác xúc động muốn lập tức chạy đi tìm gặp nàng. "Phượng Nữ, nàng bây giờ có khỏe không? Nàng và mẹ nuôi đã nhận ra nhau chưa? Nếu mẹ nuôi mà biết nàng chính là đại nữ nhi của người, nhất định sẽ rất cao hứng đó. Có lẽ các nàng bây giờ đã đi đến Phượng Tộc rồi phải không? Chúng ta không biết đến khi nào có thể gặp lại nhau đây. Nếu như ta không thể gạt bỏ đi chuyện báo thù, nàng cũng đồng thời không có khả năng rời bỏ Phượng Tộc. Hãy chờ ta hoàn thành xong xuôi mọi chuyện của bản thân, nhất định ta sẽ tới Áo Lan thành tìm lại nàng." Sau khi nghĩ tới Phượng Nữ, Niệm Băng lại nhớ tới Long Linh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Long Linh cho hắn ấn tượng sâu đậm nhất, đó chính là ánh mắt ôn nhu như nước của nàng. Trong đôi mắt trong suốt đó, luôn lộ ra nét nhu hòa làm tâm hồn hắn thật yên tĩnh. Mặc dù lần này đến Băng Nguyệt thành làm nhiều chuyện như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa biết cuối cùng có thành công được hết thảy hay không, nhưng Niệm Băng không hối hận, bởi vì hắn làm tất cả mọi việc này đều là vì Linh nhi. Vì Linh nhi, cho dù nỗ lực thêm bao nhiêu năm đi nữa thì cũng có sao? "Linh nhi à! Ta hy vọng sẽ mãi mãi, mãi mãi được thấy lại nụ cười ôn hòa đó của nàng, nụ cười được xuất phát từ một trái tim chân thành. Ah !!!!" Gió mang theo rét lạnh. Gió đêm so với lúc ban ngày lại càng thêm buốt lạnh đến thấu xương. Mặc dù Niệm Băng không có ý chống cự, nhưng Thiên Nhãn lĩnh vực lại tản mát ra một tầng năng lượng mờ ảo bảo vệ da thịt bên ngoài của hắn, khiến cho rét lạnh không thể xâm lấn. Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp có thể xem như đã đại thành, sẽ không còn phải lo lắng về việc Băng cùng Hỏa có thể sinh ra xung đột ở bên trong nữa, chút rét lạnh này đối với hắn cũng chẵng thể sinh ra uy hiếp gì. Cảm giác lạnh lẽo dị thường làm Niệm Băng trở nên thanh tịnh. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tập trung tinh thần lực vào Thiên Nhãn huyệt, thông qua Thiên Nhãn để nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Bầu trời đen như mực trong mắt Thiên Nhãn huyệt chợt hóa thành màu lam sẫm, khối tinh cầu kia trở nên vô cùng rõ ràng. Đột nhiên, Niệm Băng trong lòng kinh động, thông qua Thiên Nhãn huyệt, tinh quang này vừa giao thoa với ánh trăng lại sinh ra năng lượng ba động mãnh liệt. Năng lượng dao động từng chút một thì đồng thời tinh quang kia cũng theo đó mà khẽ rung động một chút. Nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị đó, Niệm Băng phảng phất như có thể cảm giác được mọi thứ ở xung quanh cũng theo những rung động nhỏ bé này mà bắt đầu di chuyển kể cả ma pháp lực bên trong cơ thể chính mình cũng rung động theo. Mỗi một chút xao động, tiên thiên chi khí trong không khí lại thêm phần mãnh liệt ùa vào trong cơ thể. Mặc dù điều này cũng không làm cho ma pháp lực của bản thân mình được tăng cường. Nhưng cảm giác kì dị mà tuyệt vời này lạ làm thân thể Niệm Băng vô cùng sảng khoái. Hắn không muốn cố sức làm gì cả, chỉ tìm cách duy trì cảm giác vi diệu kia. Tiên thiên chi khí dũng mãnh xâm nhập vào trong cơ thể nhưng không giống như trước đây, phải được năng lượng bên trong thân thể minh thanh lọc. Bản thể trở nên phi thường thanh khiết, lẳng lặng dung nhập vào từng phân từng tấc trong toàn bộ kinh mạch thân thể, cùng với ma pháp lực của bản thân kết hợp lại. Ma pháp nguyên tố trong không khí, tựa như gặp phải một sức hút kì bí, điên cuồng nhắm vào thân thể Niệm Băng mà lao tới. Thân thể Niệm Băng tựa như một khối bàn thạch không ngừng hấp nạp bổ sung ma pháp nguyên tố vào trong cơ thể mình. Cùng với tiên thiên chi khí đang tiến vào trong cơ thể, ma pháp nguyên tố đã hoàn toàn được tinh lọc, không cần phải thông qua việc tu luyện nữa, cũng rất dễ dàng chuyển hóa để Niệm Băng có thể sử dụng. Ngay lúc này, một cỗ năng lượng màu xám từ ngực Niệm Băng bồng bênh phát tán, lan rộng bao phủ mọi nơi mọi chốn bên trong cơ thể hắn. Thanh âm Áo Tư Tạp vô cùng hưng phấn vang lên: " Ta được nhờ rồi!!! Lão Đại à !!! Cứ như vậy mà tiếp tục nhá." Thông qua linh hồn, Niệm Băng có chút kinh ngạc hỏi: " Tạp Tạp, làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi phát hiện ra điều gì rồi hả? Hôm nay tiên thiên chi khí trong không khí tựa hồ đậm hơn so với trước kia một chút thì phải, lại còn có phần tinh khiết hơn." Áo Tư Tạp hưng phấn nói: " Lão Đại à, cái này đã không còn là tiên thiên chi khí bình thường nữa đâu, mà là hỗn hợp tiên thiên chi khí của tinh hoa trời đất đó! Người làm thế nào mà làm được thế? Rất thần kì a!!! Loại tiên thiên khí này đối với việc tu luyện của ngươi sẽ có chỗ rất tốt, ta mà hấp thụ nhiều thêm một chút, nói không chừng có khả năng tiến hóa đó. Thoải mái quá! Thật sự là rất thoải mái a! Cùng ngươi dùng chung một khối thân thể thật sự cũng được đó nha!!" Niệm Băng hồi tưởng lại lời mà Thổ Long Vương BànTử lúc đầu đã nói. Cho tới nay, hắn cũng đã biết sau khi bản thân mình mở ra Thiên Nhãn huyệt thì việc tu luyện của mình đã hoàn toàn thay đổi. Nhưng lúc này hắn mới chính thức hiểu được tại sao Thiên Nhãn huyệt lại được coi là đại khuyết huyệt cực kì trọng yếu trong bảy đại khiếu huyệt của một con người. Nhờ nó mở ra làm cho chỗ tốt mà bản thân mình thu được càng lúc càng lớn. Phảng phất thân thể của mình bởi vì có nó mở ra mà hoàn toàn được cải tạo lại. Bàn tử đã từng nói, Thiên Nhãn huyệt trong bảy đại khiếu huyệt được gọi là linh huyệt. Hắn không những thực lực của bản thân được đề thăng mà năng lưc học tập của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều. Chỉ có không ngừng tu luyện mới có thể phát huy tối đa tác dụng của Thiên Nhãn huyệt. Thiên Nhãn huyệt trong bản thể tựa như một bảo tảng cực lớn, chỉ có càng đào bới nó lên, mới có thể phát hiện được càng nhiều trân bảo kỳ diệu. Cảm thụ năng lượng trong cơ thể tăng lên, cùng với những biến hóa trên thân thể, Niệm Băng càng thêm bình thản. Vẫn như lúc trước thông qua Thiên Nhãn huyệt nhìn thấy ánh sáng thiên tinh tràn ngập khắp nơi, dần dần Thiên Nhãn huyệt trở nên mơ hồ. Niệm Băng đi vào một cảnh giới của sự huyền diệu, phảng phất thân thể của hắn đã dung hợp cùng tinh quang trong không trung kia. Tựa như tinh thần của hắn đã hóa thành một bộ phận của tinh quang. Trong không cảnh mông lung đó, hắn thấy được hình ảnh của mình mờ mờ xuất hiện trong tinh không, tựa hồ là do tinh quang tạo thành, mà hình ảnh ấy lại nằm ở ngay trước ngực, đúng là đang đứng lom khom trên Huyền Nguyệt Trên ánh sáng mờ ảo của Huyền Nguyệt chuỗi biến hóa lại càng diễn ra nhanh hơn. Hắn bồng bềnh di động lên xuống một đoạn, đột nhiên, trong quá trình di động, trên Huyền Nguyệt dần dần biến thành một đạo bạch quang thẳng đứng. Ngay sau đó, hắn bắt đầu không ngừng ngưng kết. Ngưng kết từng chút từng chút một mà bộ vị đang dần ngưng kết lại đó chính là nằm ở phía dưới ngực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]