Niệm Băng có chút cười nói: "Phiền toái cái gì hả a di ( a di=dì_kenlida),ta vốn muốn nấu cơm cho người mà! Các người ngồi xuống, một lát là được." Miễn cưỡng gạt bỏ lo lắng thắc mắc trong lòng về Phượng Nữ, hắn đi vào phía sau nhà bếp, lúc trước bọn người Ngọc Như Yên chiến đấu trong nhà bếp chút nữa đã đổ vỡ hết, may mắn Gia Lạp Mạn Địch Tư xuất hiện kịp thời, hơn nữa ông ta còn sử dụng Nghĩ thái (mô phỏng, ngụy trang) thuật xuất ra Thổ hệ ma pháp mới khiến cho mặt đất khôi phục lại bằng phẳng. Lúc này Ngọc Như Yên đã bình tĩnh lại rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt cũng đã xuất hiện vài phần huyết sắc, tự nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Gia Lạp Mạn Địch Tư. Lam Vũ phủ thêm lên Lôi Long trên người một tấm áo ngoài ngồi xuống bên kia Gia Lạp Mạn Địch Tư. Cũng cho hai người Như Ý, Như Muội ngồi xuống phía dưới. Niệm Băng vừa muốn bắt đầu hành động, Ngọc Như Yên đột nhiên nói:" Niệm Băng ngươi sao lại quen biết vị cô nương của Phượng Tộc kia?". Niệm Băng im lặng một lúc nói:"Người nói Phượng Nữ ư? Chúng tôi quen nhau ở Băng Nguyệt đế quốc, đại khái cũng đã nửa năm rồi." Ngọc Như Yên nói: "Nói như vậy, ngươi cũng biết thân phận của cô ấy là người của Phượng tộc ư?" Niệm Băng vuốt cằm nói: "Cô ấy nói cho ta biết cách đây không lâu." Nói tới đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư. Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng nói: "Nhìn cái gì, còn không mau nấu cơm." Ngọc Như Yên nhìn Niệm Băng đầy thâm ý nói: "Ta xem ra thấy cô ta thực để ý ngươi, ngươi tựa hồ cũng để ý cô ta. Nhưng có chuyện ta nhất định phải nói với ngươi, Phượng tộc không cho phép thông hôn với người ngoài đâu, ngươi cũng thấy vừa rồi, vì ta gả cho Vũ ca mà rước lấy cái phiền toái này. Ta không có hối hận, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn có kết quả cùng vị cô nương kia, vậy thì bản thân phải mạnh mẽ lên, nếu không Phượng tộc không cho phép Hy Vọng của Phượng tộc xuất giá gả cho loài người. Ngươi nấu cơm đi, đợi ăn cơm xong chúng ta từ từ tâm sự." Niệm Băng trong long vui vẻ, làm cường giả của Phượng tộc, nếu có thể biết thêm về Phượng tộc từ vị a di này,chắc chắn quan hệ của mình với Phượng Nữ sau này chắc chắn sẽ tốt hơn. Khẽ gật đầu hắn lại một lần nữa lấy ra từ không gian chi giới một cái đĩa đường kính khoảng một thước. Vừa nhìn thấy chiếc đĩa này ánh mắt của Gia Lạp Mạn Địch Tư nhất thời sáng lên "Đồ tốt, đây đúng là đồ tốt! Đây mới là xứng để cho ta dùng. Hắc hắc" Ngọc Như Yên nhìn về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư mỉm cười nói: "Xem trang phục của các hạ, chắc là Hỏa Long đại nhân của Ngưỡng Quang đại lục rồi." Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng: "Là Hỏa Long Vương, không phải Hỏa Long, ngươi rõ rồi chứ." Ngọc Như Yên bật cười: "Là Hỏa Long Vương! Sớm đã nghe nói qua Long tộc chẳng những là chủng tộc cường đại nhất, cũng là chủng tộc cao ngạo nhất, xem ra không hề sai. Có cơ hội nhất định phải bàn luận cùng Hỏa Long Vương đại nhân một chút." Gia Lạp Mạn Địch Tư liếc mắt nhìn Ngọc Như Yên nói:" Luận bàn? Không cần. Trình độ ngươi quá kém, trừ khi ngươi đạt đến Đệ Cửu biến, nếu không ngươi không có thực lực luận bàn cùng ta.Có điều, muốn đạt đến Đệ cửu biến chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, Tiểu phá điểu của đệ cửu biến, thực lực có thể so thẳng với long thần đại nhân, ngươi còn kém xa lắm. Ngươi nên biết lần biến cuối trong Phượng Hoàng biến mới là tinh túy." Ngọc Như Yên che miệng: "Điểm này ta đương nhiên biết, đáng tiếc ta mặc dù đạt đến đệ lục biến, nhưng ba biến cuối cùng lại rất khó khăn, cơ hồ không thể hoàn thành. Nếu có thể đi đến đệ Thất biến, kỳ thật ta có thể chuyển biến thân thể phượng hoàng. Như vậy cho dù là không thể chiến thắng thân là Long Vương như ngươi, ít nhất cũng có thể đánh tới sống chết. Ngài tuy là Long Vương, tuy tâm tính cao ngạo nhưng không thể phủ nhận Phượng Hoàng mới thật là sinh vật cường đại nhất trên đại lục." "Thối quá, mạnh nhất chính là Long tộc chúng ta, khi nào đến phiên tiểu phá điểu?" Gia Lạp Mạn Địch Tư giận dữ nói. Ngọc Như Yên vẫn giữ nụ cười:" Thật như vậy sao? Nếu là số lượng tổ tiên chúng ta so với Long tộc có thể bảo trì ngang bằng, không biết ngài còn nói được như thế nữa thôi. Long Thần đại nhân quả thực cường đại, cũng không thể so cùng tổ tiên chúng ta, nhưng mà đạt đến cảnh giới như thế của ông ta, đã không thể dùng đến chữ "Long" mà hình dung nữa. Mà một con rồng như ngài đây, không thể chống lại tổ tiên ta. Cho dù ngài là Long Vương, cùng lắm cũng chỉ có thể bằng với Phượng Hoàng Đệ Bát biến. Đạt được Đệ Cửu Biến mới có thể cùng ngài luận bàn, cơ hồ ngài đã tự khen quá rồi." Gia Lạp Mạn Địch Tư đỏ mặt nói: "Phóng đại thổi phồng, ưu thế lớn nhất của Tiểu Phá Điểu là không sợ đồng quy ư tận, có kỹ năng đó ta dĩ nhiên không phải đối thủ. Ta thì lại không giống thế, đánh cũng không đánh chết được." Ngọc Như Yên không công kích Gia Lạp Mạn Địch Tư nữa, đem ánh mắt chuyển sang nhìn Niệm Băng mỉm cười. Niệm Băng nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên thức ngộ, mặc dù Ngọc Như Yên đã thoát ly Phượng tộc, nhưng căn bản bà vẫn coi mình như một thành viên Phượng tộc, nếu không, sao bà lại vì sự tôn nghiêm của Phượng tộc mà so sánh rõ ràng cùng Gia Lạp Mạn Địch Tư cường đại? Thu lại tâm thần, Niệm Băng trong lòng đột nhiên có chút chán nản, so sánh cùng mấy vị cường giả này, chính mình thấp kém quá xa. Muốn báo thù cho cha mẹ, phải đợi đến khi nào? Mười năm, nghe thì rất dài, nhưng trong thời gian mười năm ấy mình có thật sẽ có thực lực chống lại Nữ Thần Băng Tuyết không? Chỉ là mộng mà thôi. Cả Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng chưa từng nắm chắc sẽ thắng, mình còn tính ra sao?Dưới ảnh hưởng tâm trạng chán chường, chín quả dưa chuột hắn vừa bỏ vào đĩa vị trí có chút không đúng. Cảm giác của Gia Lạp Mạn Địch Tư cực kỳ nhạy cảm, nhất thời phát hiện trạng thái không ổn của Niệm Băng, bất mãn nói:" Tiểu tử thối Niệm Băng, ta vừa rồi thay ngươi xuất toàn lực, ngươi đã nói đem toàn lực làm mỹ thực( = đồ ăn ngon hảo hạng_Kenlida) cho ta, không phải muốn nuốt lời chứ?" Lời nói của Gia Lạp Mạn Địch Tư làm bừng tỉnh tâm trạng đang chán chường của Niệm Băng, cảm giác lạnh băng truyền vào từng bộ phận cơ thể, Niệm Băng hỡi Niệm Băng, ngươi sao lại nổi giận chứ?Băng Tuyết Nữ Thần mạnh như vậy, bà ta lấy thân thể con người tu luyện đến trình độ đó. Vì cha, vì mẹ ngươi phải kiên cường đứng lên, biết rõ không thể mà vẫn làm, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội tuyệt cũng không thể bỏ qua, đây là mục tiêu vĩnh viễn của ngươi a!" Ngẩng đầu lên, ánh mắt Niệm Băng đã thay đổi, trở nên vô cùng kiên định, hắn không nói gì, tay phải trực tiếp đem cầm chén đĩa bày lên, tay trái hướng lên bếp, hơi thở lạnh như băng theo lòng bàn tay phát ra, dưới tác dụng của Hàn Băng thuật, trên bếp nhất thời ngưng kết một khối hình tròn bằng băng, hắn nhanh chóng đen chén đĩa đặt lên, ngay vị trí trung ương, cổ tay phải vừa chuyển, Tự do chi phong khinh ngâm, Ngạo Thiên Đao đã tiến vào trong lòng bàn tay. Tự do chi phong tung bay dưới sự hướng dẫn của Ngạo Thiên Đao, tay Niệm Băng di chuyển, đầu ngón tay trái chọn một quả dưa chuột trong đĩa hất bay lên. Cùng lúc quả dưa chuột bay lên Niệm Băng trong đầu nhớ tới đao pháp tao nhã đà trù tử tu, giờ phút này trong mắt hắn chỉ còn tồn tại quả dưa trong không trung xoay tròn, lúc quả dưa bay lên đến điểm cao nhất trong không trung. Ngạo Thiên Đao trong tay hắn di chuyển, quang ảnh màu xanh trong đao mà ra, đó là năng lực của Ngạo Thiên Đao mang theo, khí lưu gió để lại một đạo dấu vết rõ ràng trên quả dưa, nhưng mà Niệm Băng khống chế tốt lực đạo, vừa vặn không gọt đứt quả dưa, đông thời dưới tác dụng của một đao quả dưa dừng lại trong không trung một chút, đao thứ hai của Niệm Băng đã đến. Một màn kỳ dị xuất hiện, tựa như vứt quả dưa lên giắt tại không trung, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy quả dưa không ngừng biến dài, một mảnh quạt hơi mỏng từ từ bay đến đĩa. Cơ hồ chỉ là công phu trong vài cái chớp mắt, chiếc đĩa đã được bưng tới , quả dưa trong không trung tự giác rơi xuống đĩa. Niệm Băng tay trái chỉ lộ ra, vừa lúc bắt trúng cước bộ rơi xuống của quả dưa, cổ tay run lên, quả dưa xanh chuẩn xác xoay ba vòng trong đĩa, vững vàng hiện ra trong đĩa, đầu quả dưa trong trung tâm đĩa nhếch lên trên, đuôi quả dưa theo đĩa lộ ra. "Hảo đao pháp" Ngọc Như Yên và Lam Vũ cùng tán thưởng ra tiếng. Mặc dù bọn họ tự tin có thể đạt tới trình độ như Niệm Băng, nhưng tuyệt đối không có khả năng giống như hắn, giống như đem quả dưa mỗi mảnh thái đều đặn đầy đủ, hơn nữa còn làm cho quả dưa không ngừng nứt ra. Bọn họ thầm cảm giác được, mỗi khi Niệm Băng xuất ra một đao, tay trái của hắn cũng phát ra một đạo băng khí, phóng tới dưới quả dưa, nếu không liên tiếp, chỉ một chút, dưới tác dụng trọng lực e là quả dưa đã bị chặt vụn . Niệm Băng tựa như không nghe thấy gì, quả dưa thứ hai lại bay lên không trung, chín quả dưa chuột, chín lần bay lượn đến khi làm xong hết thảy. Đường kính một thước của chiếc đĩa đã bị dưa chuột bao phủ, thanh quang hoàn toàn biến mất, Ngạo Thiên Đao ẩn vào không gian chi giới không thấy nữa. Nhìn thấy kiệt tác của chính mình, Niệm Băng trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, trải qua mấy ngày luyện ma pháp, ma pháp trên thân thể có tiến bộ rất lớn. Lần chém dưa này đao pháp càng thêm thuần thục. Không, đây không chỉ là nguyên nhân từ thân thể và ma pháp, chính mình cũng ý thức thấy tựa hồ có tăng lên, mặc dù khoái đao trảm Hoàng Qua ( dưa chuột _kenlida) còn kém khi so với đao pháo tao nhã tử tu. Nhưng trải qua trận chiến cùng hắn lúc trước, trù nghệ của chính mình đã tăng lên rất lớn. Sư phụ nói đúng, đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, chỉ có không ngừng luận bàn cúng các cao thủ trù nghệ , trù nghệ của chính mình mới có thể đạt tới đỉnh cao. Tay phải khẽ vung. Quỷ điêu hóa thành một đạo lam quang nhảy vào trong tay, một màn Thanh phong trai xuất hiện trong Công tước phủ, Niệm Băng lấy đùi dựa vững bên bếp, thân hình hụt về phía trước, thành góc chín mươi độ, tay trái them lên, toàn bộ chén đãi đã xoay tròn bay lên, quỷ điêu lúc này rung động trong năm ngón tay hắn, biến thành một đoàn hòa quang màu lam. Sau khi nhìn thấy hai con rồng Phong Hệ và Hỏa hệ, trong đầu Niệm Băng đã có một ấn tượng thâm căn cố đế, hắn không hề do dự, bàn tay dẫn đoàn hào quang màu lam trầm tĩnh kia vào chính giữa cái đĩa, bàn tay nhỏ nhắn di chuyển, kể cả hai cao thủ Gia Lạp Mạn Địch Tư và Ngọc Như Yên cũng không nhìn rõ nổi xem hắn đang làm gì. Tay trái của Niệm Băng cũng không nhàn rỗi, không ngừng xoay chiếc đĩa nhanh hơn. Lúc mà chiếc đĩa xoay tròn nhanh nhất, hắn lại nhắm mắt lại, tay hắn đặt tại trung ương đĩa tựa như không hề di chuyển nhưng cổ tay rốt cục lại di động, trên chiếc đĩa chậm rãi một cuốn tranh, vòng ngoài lại to hơn vòng trong một chút. Gia Lạp Mạn Địch Tư lúc này thấy rõ một chút, trong mắt không khỏi thoát ra vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện mỗi lần tay Niệm Băng mỗi lần chìa ra đều có hơn mười đao trảm xoay tròn bay nhanh trong đĩa, toái tiết lưu chuyển (mạt vụn nhỏ nhặt truyền đi),nhưng hết thảy đều có quy luật, nhàn nhạt một mảng băng sương mọc lên trong đĩa, bột phủ lên những miếng dưa, hình thành một tầng sương mù màu xanh, khiến cho người xem cảm thấy vô cùng thần kỳ. Lúc tay Niệm Băng chuyển đến vòng ngoài cùng, băng sương ngưng trong mắt mọi người. Tốc độ chuyển động của Niệm Băng bây giờ nhanh hơn, sau ba vòng liên tiếp, hắn khom thành góc chín mươi độ nâng toàn bộ thân thể lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Quỷ Điêu Ẩn, một cái bình sứ không biết xuất hiện từ lúc nào trong tay hắn. màu trắng của bột hoàn toàn bị màu xanh của sương khí trong đĩa bao phủ, tay phải lại khẽ vung, đã nắm một quả lệ chi (quả vải_kenlida) trong tay, Niệm Băng thong dong lột vỏ quả lệ chi, nhìn da thịt trong suốt như băng của quả lệ chi, hắn cười. Hoàn thiện, chỉ có thể dung hai từ này để hình dung món đồ ăn này. Vì khối băng trên đĩa ngay mặt bếp tan nhanh, trở nên ươn ướt. Chiếc đĩa được Niệm Băng xoay tròn dọc theo tay cuối cùng cũng dừng lại, nhưng băng sương xanh trên đĩa vẫn còn, dày như một đám mây xanh, nếu hít thở ở gần sẽ rõ ràng cảm nhận sự tươi mát giống như hơi thở lạnh lẽo từ điền viên bàn phát tới, ngoài ra dễ chịu. Nâng chiếc đĩa lên, Niệm Băng đi đến trước bàn, cẩn thận đặt xuống chính giữa. Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút bất mãn nói: "ngươi làm cái gì thế, chín quả dưa có hương vị gì ngon, dù có làm thế nào, cũng chỉ là dưa chuột thôi" Niệm Băng mỉm cười mà nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư, để ta dạy ông một bài về thưởng thức mỹ thực. Một loại thực phẩm ngon, không chỉ cần hương vị ngon, còn phải dựa vào năm phương diện để phân biệt ngon hay không. Đó chính là sắc, hương, vị, ý, hình. Đồng thời còn phải có lực sáng tạo ý mới, đồ ăn đó mới là một món hảo hạng. Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn này của ta, chính là một món ăn như thế. Ồ, đúng rồi, còn muốn dạy ông một chuyện, trước lúc chưa thưởng thức một món ăn, nhất định không thể tùy tiện nhận định là ngon hay không. Dù sao thì miệng ăn rồi mới có thể xác định món đó ngon hay không, ông nói có phải không?" Gia Lạp Mạn Địch Tư lặng đi một chút, nhưng có một chút gật đầu. Ngọc Như Yên bên cạnh không khỏi lấy làm thần kỳ, một cự long cao ngạo như Gia Lạp Mạn Địch Tư lại bị Niệm Băng giáo huấn mà không đáp trả, điều này thật sự kỳ lạ. Phía sau sương băng màu xanh kia trong đó là loại mỹ thực thế nào. Niệm Băng cẩn thận đem quả Lệ chi lọt vào trong vụ băng, tay phải nhẹ nhàng khuấy trong băng vụ, sương khí nhất thời bay tán ra bốn phía, mọi người ngồi xung quang bàn đều nghe được một luồng hơi thở tươi mát, bất giác mọi người liên tiếp hít sâu vài cái, Ngọc Như Yên tựa hồ cảm nhận được thương thế trong cơ thể mình dường như dịu đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]