Hai giọt nước mắt trong suốt thuận theo khóe mắt Niệm Băng chảy xuống, hắn biết, vô luận như thế nào thì mình cũng không thể bảo trì thái độ như hiện tại với Long Linh, Linh nhi đem chiếc bối tâm này cho hắn, hơn nữa thêm vào lời nói lúc trước , rõ ràng là đã bỏ mặc an nguy của chính mình vì hắn, hơn nữa cũng không có nói rõ chân tướng, đem chuyện cũ lừa hắn. Trong lòng Niệm Băng run rẩy, lần đầu tiên vì một nữ nhân mà run rẩy, hai tay nắm chặt lấy mép bối tâm, nỗ lực khống chế tâm tình. 
Vẻ ôn nhu của Long Linh không ngừng hiện lên trong đầu hắn , khuôn mặt nhu mỹ ấy, thanh âm ôn nhu ấy, không gì không khiến trái tim hắn rung động mãnh liệt. 
Thở sâu, Niệm Băng miễn cưỡng bình phục tâm tình của mình, Linh nhi, ta sao có thể để ngươi vì ta mà mặc kệ sự an toàn của bản thân chứ? Nếu vậy, ta cũng không xứng là một nam nhân. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhìn xuống bối tâm nhẹ bẫng trên người , hắn đã quyết định. Đưa tay nắm lấy phượng địch, khẽ thổi lên. 
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Đắc rốt cục cũng khôi phục toàn bộ pháp lực, cả dong binh đoàn lại xuất phát, chúng dong binh cũng không có bởi vì sự an tĩnh của ngày hôm qua mà buông lỏng, từng thời khắc đều cảnh giác mọi chuyện có thể phát sinh ở chung quanh. 
Niệm Băng ngồi ở trên kiệu tre, thỉnh thoảng nhìn về phía Long Linh, Long Linh vẫn mang biểu tình như hôm qua, yên lặng bi thương, ngẫu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-hoa-ma-tru/3004094/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.