Chương trước
Chương sau
Không biết trải qua thời gian bao lâu, Niệm Băng trong lúc đang minh tưởng đột nhiên nghe được âm thanh gõ cửa, tinh thần lực vội vàng khống chế ngừng tiếp thu ma pháp lực từ bên ngoài, tỉnh táo trở lại .
"Ai đó!"Lúc này đã là đêm khuya, sương mù bên ngoài cửa sổ dày đặc, Niệm Băng đứng thẳng người lên, trước tiên kéo cái rèm cửa sổ, lúc này mới hướng cửa đi đến.
"Mở cửa nhanh, là ta." Thanh âm mỹ diệu và êm tai từ ngoài cửa vang lên. Niệm Băng trong lòng khẽ động, người tới dĩ nhiên là Phượng Nữ .
Mở cửa ra, chỉ thấy Phượng Nữ đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình.
"Đã khuya như thế này sao ngươi lại đến đây?"Niệm Băng kinh ngạc hỏi.
Phượng Nữ mỉm cười nói: "Sao? Không mời ta vào à?"
Niệm Băng cười khổ nói: "Không cần thiết, đã trễ thế này, ngươi lại là một cô nương đến phòng ta làm gì?"
Phượng Nữ hừ một tiếng nói: "Lời đồn chỉ hướng vào trí giả, ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì?" nói xong, liền đẩy Niệm Băng ra rồi trực tiếp đi vào phòng hắn.
Niệm Băng bất đắc dĩ đóng cửa lại, chỉ thấy Phượng Nữ đi tới trước cái bàn đem đặt một cái bao bố nhỏ lên trên "Nhanh ăn đi, buổi tối ngươi không có ăn cái gì cả, có phải là giận không? Ma pháp sư đó nói với ngươi cái gì vậy?"
Niệm Băng nhìn vào những món điểm tâm rườm rà trong chiếc bao bô đã mở ra, trong lòng không khỏi nổi lên một cơn ấm áp, bước vài bước tới bên người Phượng Nữ, đưa tay ra về phía nàng ôm vào. "Cám ơn ngươi, Phượng Nữ."
Thân ảnh chợt lóe, khuôn mặt Phượng Nữ ửng đỏ chạy qua một bên. "Không được động tay động chân nữa, nhanh ăn đi."
Niệm Băng có chút xấu hổ đặt tay lên mặt bàn cầm lấy điểm tâm ăn vào, Phượng Nữ ngồi xuống ở bên cạnh, nhìn Niệm Băng ăn một cách hưng phấn.
Niệm Băng vừa ăn điểm tâm, vừa nói: "Phượng Nữ, nàng không muốn hỏi ta và Linh Nhi trong lúc đó có quan hệ gì sao?"
Phượng Nữ mỉm cười lắc đầu nói: "Đây là chuyện riêng tư của ngươi, nếu ngươi muốn nói tự nhiên sẽ nói cho ta biết, nếu không ta hỏi thì có tác dụng gì chứ."
Niệm Băng than nhẹ một tiếng nói: "Kỳ thật nói cho ngươi cũng không có gì, ta quen được Linh Nhi sau khi gặp nàng…."Lập tức, hắn đơn giản đem việc mình cùng Linh Nhi gặp nhau như thế nào, như thế nào gia nhập Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội nói ra một lần. Khi hắn nói xong, điểm tâm mà Phượng Nữ mang đến đều tiến vào trong bụng hắn.
"Nói như vậy ngươi có mị lực rất lớn a. Vị Linh nhi cô nương kia xinh đẹp vô cùng. Ngươi vì cái gì mà lo lắng như thế?" Phương Nữ vẫn như trước mang theo vẻ mỉm cười trên mặt.
Niệm Băng tức giận nói: "Ta đây anh tuấn như vậy ngươi không hề lo lắng gì sao?"
Phượng Nữ đỏ mặt lên nói: "Việc đó không có khả năng, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau."
Niệm Băng than nhẹ một tiếng nói: "Ta đã cự tuyệt hai nữ hài tử. Kỳ thật, các nàng đều thực sự rất xuất sắc, có thế có được một trong số các nàng làm vợ, đối với ta mà nói đã là may mắn, nhưng mà ta lại không thể! Ta muốn báo thù mà đich nhân của ta lại cường đại như vậy, ta còn muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, trong lòng ta căn bản không khả năng nghĩ ngơi nhanh như vậy, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn cự tuyệt. Ta càng không muốn lien lụy đến các nàng. Trước khi báo thù, tình cảm đối với ta mà nói thật sự là quá xa xỉ."
Phượng Nữ gật đầu nói: "Ta hiểu được, có lẽ là ngươi đúng bởi vì ta và ngươi giống nhau, đồng dạng không có tư cách bàn luận về chuyện tình cảm. Nhưng mà, nữ hài tử đối với phương diện tình cảm là mẫn cảm nhất. Ngươi và người ta đã không thể có kết quả thì không nên quá gần gũi người ta để tránh xuất hiên càng nhiều hiểu lầm. Ngươi biết không, lúc ngươi nấu ăn là lúc có lực hấp dẫn nhất đấy."
Niệm Băng cười nói: "Ta đây hấp dẫn ngươi không?"
Phượng Nữ tức giận nói: "Hấp dẫn cái đầu ngươi, ta còn chưa tính số với đấy, ngươi đền bộ y phục của ta đi."
Niệm Băng ánh mắt lưu chuyển, "Hảo, ta đền ngươi, bất quá ta không có tiền, như vậy được rồi, ta làm cho ngươi cả đời mỹ thực để đền cho ngươi, thế nào?"
Phượng Nữ hừ một tiếng, nói: "Vậy ngươi làm người hầu của ta được rồi. Mới vừa nhắc nhở ngươi không được tùy tiện trêu chọc nữ hài tử, ngươi đã lại làm nữa rồi."
Niệm Băng cười nói: "Đó là bởi vì ta biết ngươi sẽ không bị lừa a! Đã đêm rồi, ngươi cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi, nếu không, ta có thể thực muốn giở trò lưu manh rồi, mỹ nữ trước mặt, định lực của ta không thể mạnh mẽ như vậy đâu."
Phượng Nữ bĩu môi khiêu khích. "Ngươi không sợ ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất sao? Đừng quên, thực lực của ngươi còn chưa đủ đối với ta dùng sức mạnh."
Niệm Băng trong mắt thần quang chợt lóe, nói: "Ngươi cũng đừng quên, ta được gọi là một ma pháp sư. Mặc dù trên tổng thể thực lực ta không bằng ngươi, nhưng nếu cho ta một cơ hội, ta có bảy mươi phần trăm nắm chắc có thể chế trụ được ngươi."
Phượng Nữ sững lại một chút, nói: "Ta muốn thử xem." Tự tin của Niệm Băng làm cho nàng thêm chút tò mò, dù sao, đấu khí là một trong những biện pháp phá trừ ma pháp tốt nhất, nàng hiểu rất rõ ma pháp lực của Niệm Băng còn không thể cùng với Cửu Ly đấu khí của mình so sánh, nhưng hắn lại nói khẳng định được như vậy, không khỏi làm Phượng Nữ có chút nghi hoặc, giải thích của nàng đối với ma pháp không hề sâu sắc, nhưng đối với khát vọng sức mạnh cũng tuyệt không dưới Niệm Băng.
Niệm Băng quái dị cười, nói: "Ngươi thật sự muốn thử sao? Ta đây nếu đem ngươichế trụ được, cũng không thể cam đoan chính mình không làm ra chuyện gì vượt quy định a."
Phượng Nữ tự tin nói: "Ta không tin, nếu không chúng ta đánh cuộc."
Niệm Băng hào khí dâng lên: "Hảo, nàng hãy nói đánh cuộc cái gì đi. Ta nhận."
Phượng Nữ ngẫm nghĩ nói: "Ta cho ngươi một cơ hội để phóng thích ma pháp, tuyệt không ngắt đoạn chú ngữ của ngươi, nếu như ma pháp của ngươi có thể chế trụ ta vậy thì chuyện buổi tối ngày hôm qua nhân tiện sẽ xóa bỏ. Nếu như không, ngươi từ nay về sau phải đáp ứng ta ba điều kiện."
Niệm Băng cười nói: "Tính như nàng cũng được nhưng mà như vậy thì nàng cũng chiếm tiện nghi quá nhiều. Nếu thành công chế trụ nàng, nàng còn phải trả lại ta nụ hôn vừa rồi, nếu ta thua sẽ đáp ứng nàng ba điều kiền."
Phượng Nữ có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng: "Ngươi thật sự nắm chặc sao? Thật sự muốn đánh cuộc?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Cho dù là đáp ứng nàng ba điều kiện thì có là gì, như thế nào, nàng hối hận sao?"
Phượng Nữ trong mặt linh quang chợt lóe nói: "Tốt, ta với ngươi đánh cuộc, chúng ta bắt đầu ở đâu?"
Niệm Băng chỉ vào mặt đất nói: "Ở phòng ta là được, nhường ta thi triển một cái ma pháp trước, nàng ngồi xuống đi. Ta bắt đầu chuẩn bị, nàng yên tâm trước khi ta bắt đầu phát động ma pháp nhất định sẽ nhắc nhở nàng."
Phượng Nữ gật đầu, ngồi xuống một bên, nhưng ánh mắt lại khóa chặt vào Niệm Băng, đợi hành động của hắn.
Niệm Băng suy nghĩ một chút, niệm chuyển động chú ngữ, bỏ thêm trên người một cái Bạo Phong Tuyết, dựa vào ma pháp khống chế lực kinh nhân, hắn đem Bạo Phong Tuyết không chế ở trong phạm vi cực nhỏ, trôi nổi không có cơ sở, mặt hướng mặt đât, song thủ nhất chiêu, Thần Lộ đao và Chánh Dương đao phân biệt xuất hiện trong hai tay. Dưới tác dụng của ma pháp lực, cả gian phòng tràn ngập màu đỏ, xanh lưỡng sắc quang mang. Không có bất cứ sự do dự nào, song thủ của Niệm Băng đống thời chuyển động, song đao mỗi thanh tự huyễn hóa ra một vòng quang ảnh, vạch xuống mặt đất.
"Ma pháp trận? Ngươi cũng biết ma pháp trận sao?"Phượng Nữ kinh ngạc nhìn Niệm Băng, sự chắc chắn lúc đầu không nhịn được giảm đi vài phần.
Niệm Băng không có hồi đáp, tinh thần của hắn hoàn toàn chuyên chú vào song đao trên tay mình. Trong ánh đao lóe lên, một xanh một đỏ hai hình tam giác xuất hiện trên mặt đất, bọn chúng đang đan vào thành một cái ma pháp lục mang tinh xanh, đỏ hai màu đan xen, phát ra ma pháp khí tức khổng lồ. Niệm Băng không đình chỉ động tác của mình. Ở bên ngoài lục mang tinh vẽ ra hai vòng tròn, sau đó bay nhanh trong vòng tròn và lục mang tinh khắc họa các loại kí hiệu phức tạp, động tác của hắn mặc dù rất nhanh, nhưng không có một chút lầm lẫn, trên ma pháp trận phức tạp mỗi lần thêm một cái ký hiệu, cả ma pháp trận phát ra khí tức càng càng mãnh liệt vài phần, kỳ dị chính là, ma pháp khí tức mặc dù mãnh liệt nhưng chỉ giới hạn ở trong ma pháp trận, Phượng Nữ ở bên ngoài mặc dù có thể nhìn ra ma pháp trận này không giống bình thường, nhưng không có cách nào cảm nhận uy lực chân chính của nó, trong lòng căng thăng, nàng lén lút điều động Cửu Ly đấu khí của mình, đem trạng thái bảo trì ở điều kiện tốt nhất.
Thời gian so với trong tưởng tượng dài hơn nhiều, mồ hôi trên trên trán Niệm Băng không ngừng rơi xuống, nhưng rất nhanh đã bị khí tức màu đỏ trong ma pháp trận thôn phệ, sắc mặt Niệm Băng đã trở nên có chút tái nhợt, quang mang của hai thanh tuyệt thế thần nhận phát ra đã không còn mãnh liệt nhất giống như lúc đầu, hiển nhiên, trong quá trình xây dựng ma pháp trận này đã tiêu hao lượng lớn ma pháp lực của hắn.
Đột nhiên, Niệm Băng thì thào niệm vài câu chú ngữ, hai mắt tinh quang phóng ra, nguyên lai pháp lực mất đi suy yếu rất nhiều chợt tăng vọt, song đao liên tiếp lóe lên vài lần, quầng sáng ma trận trên mặt đất bay lên trời, sau một khắc, toàn bộ đột nhiên biến mất, ma pháp trận trên mặt đất hoàn toàn mất đi vẻ lộng lẫy, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết bị đao nhận vẽ ra.
Niệm Băng há to miệng thở hổn hển, thu hồi song đao, ngồi ở một bên giường, mặc dù nhìn qua hắn đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng tinh thần lại có vẻ cực kỳ hưng phấn, trong đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, tựa hồ so với ngày hoàn thành bức điêu khắc Cửu Long Đáo Tôn Đỉnh còn hưng phấn hơn nhiều. "Lại thật sự có thể làm được như vậy, quá tuyệt vời, thật sự là quá mỹ diệu."
Phượng Nữ nghi hoặc nói: "Niệm Băng, ngươi làm sao vậy? Không phải nói muốn cấm chế ta chứ? Ngươi vừa vẽ là ma pháp trận gì thế?"
Niệm Băng cười hắc hắc nói: "ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao, ta sẽ dùng ma pháp trận này, ngươi chỉ cần đi tới trung tâm ma pháp trận là được. Nếu như an nhiên vô sự thì coi như ta thua."
Phượng Nữ bán tín bán nghi đứng lên, hít sâu một hơi, toàn thân nhất thời bị một tầng hồng quang nhàn nhạt bao phủ, ánh mắt lưu chuyển, muốn từ trong vẻ mặt của Niệm Băng nhìn ra chút gì đó, nhưng Niệm Băng lại chỉ cười, cũng không có vẻ gì đặc biệt.
Thân hình Phượng nữ tung bay về phía trước, mặc dù đối với ma pháp trận rất tò mò, nhưng không tin năng lực của mình có thể bị vây khốn, cũng không dám coi thường đem đấu khí tăng lên tám phần rồi mới đứng trên ma pháp trận
Đột nhiên, một cỗ hấp xả lực (lực kéo xé) thật lớn từ mặt đất truyền đến, Phượng Nữ giật nảy mình, khẩn trương thúc dục đấu khí gần dưới chân phóng đi, muốn từ trên ma pháp trận vùng ra khỏi, nhưng nàng không thôi động đấu khí hoàn hảo, lúc này một thay đổi cắt ngang, nhất thời giật mình phát hiện, đấu khí của mình giống như tìm đựơc một cái lỗ lớn ào ạt tuôn ra, theo dưới chân trôi đi.
Hào quang ma pháp trận trên mặt đất đại phóng, lấy hồng sắc là chính, nháy mắt bao vây lại toàn thân Phượng Nữ, hấp xả lực khổng lồ không ngừng ăn mòn về phía thân thể nàng, đấu khí dưới tác dụng của hấp xả lực quái dị tiêu thất với tốc độ khiến người giật mình.
Phượng Nữ có chút luống cuống, mặc dù nàng kỹ thuật cao nhân đảm đại (hơn người gan lớn),nhưng vẫn không kìm được nỗi sợ hãi trong. Dẫu sao, Cửu Ly đấu khí là nàng từ nhỏ khổ tu mà được, dưới sự toàn lực phụ trợ của các trưởng bối, mới có thành tựu của ngày hôm nay, nếu cứ như bây giờ tiếp tục, đầu khí hoàn toàn biến mất, vậy, chính mình tu luyện nhiều năm tới giờ không phải đã uổng phí rồi sao? Nghĩ tới đây, thân thể mềm mại của Phượng Nữ run rẩy, nàng liều mạng đem đấu khí của mình tăng lên tới cảnh giới Thánh đấu khí để thoát khỏi ma pháp trận cổ quái này, nhưng mà, đấu khí của nàng đã tiêu hao quá lớn, quá mức thôi vận (thúc giục vận chuyển) chỉ có thể khiến cho đấu khí càng nhanh bị ma pháp trận hấp thu, giễu cợt, lam lưỡng sắc quang mang* giống như vô để thâm uyên (vực sâu không đáy),không ngừng thôn phệ đến.
*ND: quang mang màu lam, nhưng tác giả chỉ lưỡng sắc (hai màu) có lẽ là chỉ cả quang mang hồng sắc trong ma pháp trận.
"Niệm Băng, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì, mau thả ta, đấu khí của ta sắp...."Yếu ớt cảm thấy bởi vì đại lượng đấu khí tiêu thất mà lên tiếng gọi, Phượng Nữ có chút cầu khẩn nhìn Niệm Băng, nàng tin rằng, Niệm Băng sẽ không hại mình, nhưng hết thảy trước mắt phát sinh cũng đã vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của nàng.
Niệm Băng mỉm cừơi, nói: "Nói như vậy, ngươi đã nhận thua?"
Phượng Nữ định mở miệng, vừa muốn nói cái gì, trong người cuối cùng một tia đấu khí cũng bị hút sạch, toàn thân mềm nhũn, nhất thời ngã lên trên ma pháp trận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Niệm Băng cười hắc hắc, đi vào trong ma pháp trận, ngay cả Phượng Nữ tiếp cận Vũ thánh cảnh giới đều không thể chống lại ma pháp trận nhưng đối với hắn một chút thương tổn cũng không có, hắn đem Phượng Nữ ôm lên, để cho nàng tựa trên vai mình. "Bây giờ nàng nên biết, ma pháp là một loại năng lực phi thường kỳ lạ, mặc dù ma pháp của ta so ra kém vũ kỹ cường đại của nàng, nhưng ở trong hoàn cảnh đặc thù nhất định, ta lại có khả năng chế trụ nàng. Ma pháp trận này là một pháp trận đặc biệt của thượng cổ lưu truyền lại, ta vốn cũng chỉ là muốn thử nghiệm một chút mà thôi, không nghĩ tới, lại thật sự thành công."
Nước mắt theo khuôn mặt Phượng Nữ chảy xuống, nàng có chút ngốc trệ nói: "Ta, đấu khí của ta, đấu khí của ta."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc, ta sẽ trả lại nàng đấu khí. Bất quá đi, trước lúc này ta trước phải lấy lại đổ ước ta thắng mới được, nếu không, chờ nàng khôi phục trở lại, ta thật là không có biện pháp cùng nàng chống lại." Vừa nói xong, hắn ôm sát thân thể mềm mại tràn đầy co dãn của Phượng Nữ, cúi đầu hướng nàng tiếp cận đến.
Phượng Nữ vừa nghe Niệm Băng nói đấu khí của mình có thể khôi phục, nhất thời mừng rõ, tinh thần còn chưa kịp khôi phục, dương cương khí tức lại không ngừng tiếp cận nàng, lúc này, nàng đã suy yếu cả ngón tay cũng di chuyển không được, càng không cần nói đến chống cự, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời mắc cỡ đỏ bừng, vô ý thức nhắm mắt lại, chờ đựoi cánh môi kia đến
Thật lâu sau, dương cương khí tức mặc dù nồng hậu như trước, nhưng cũng không có nụ hôn môi đến như trong tưởng tượng của nàng, kỳ quái mở to mắt, lại kinh ngạc phát hiện Niệm Băng ở trứơc mặt mình, mặt hắn và mình chỉ cách có ba tấc, hô hấp có thể nghe.
Niệm Băng tựa hồ có chút buồn rầu lắc lắc đầu: "Quên đi, nếu nàng không phải tự nguyện để cho ta thân, ta lại như thế nào có thể ép buộc nàng đi?" Vừa nói, hắn rì rầm nói vài câu chú ngữ, ma pháp trận nhất thời bắt đầu xảy ra biến hóa, hào quang màu đỏ nồng đậm giống như trăm sông về một biển hướng thân thể của Phượng Nữ ào tới, Phượng Nữ chỉ cảm thấy chấn động toàn thân, đấu khí quen thuộc của mình đang từ khắp ngõ ngách của thân thể trở về, cảm giác lực lượng dần dần trở nên cường thịnh lại, thân thể hưng phấn của nàng có chút phát run, cảm giác đấu khí khôi phục là kỳ diệu như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.