Chương trước
Chương sau
Các học viên ngơ ngác nhìn nhau, không một ai nói lời nào.
Phạm Kiện âm thanh lạnh lùng nói: "Cũng không hiểu sao, rất nhiều người các ngươi đều do các khách sạn chuyên môn trên đại lục phái tới học viện học tập, nhưng dựa vào kiến thức của các ngươi thì vĩnh viễn không có cách nào đạt đến đỉnh cao của trù ý, trù ý giới trên đại lục tồn tại năm loại đao pháp thần kỳ, năm loại đao pháp mà ta xem qua thần kì ở chỗ, bất luận là so với vũ kĩ cao cấp tuyệt đối không chênh lệch, thậm chí còn cao siêu hơn, các ngươi nghe rõ cho ta, năm loại đao pháp này là "Long Ngạc Tập Vũ", "Khiết Hỏa Tịch Chiếu", "Bát Vũ Hoa Đình", "Cẩm Tự Hư Dũ", "Thúy Mạc Đoan Ngưng." Mà lúc trước sư phụ của Niệm Băng thi triển, đúng là bài danh đệ tứ "Cẩm Tự Hư Dũ" đao pháp. Mặc dù hắn tuổi không lớn nhưng làm sư phụ các ngươi thì vẫn có thừa, ta thừa nhận, đao pháp của ta so với hắn còn thua xa, ta không nói nhiều lời vô nghĩa, có bản lĩnh hay không thì tại nơi đây theo sư phụ Niệm Băng học được đao công chân chính, nhân tiện các ngươi xem lại khả năng của chính mình luôn, hết giờ học!"
Niệm Băng kéo Tử Thanh Kiếm đi thẳng một mạch đến đại lâu của khoa trù nghệ, lúc này mới buông tay ra, mỉm cười nói: "Lan Mộng học viện dạy các đệ tử đều kém như vậy sao? Xem ra vị sư phụ này thật sự không tốt a!"
Tử Thanh Kiếm ánh mắt quái dị nhìn Niệm Băng. "Huynh đệ, ta phục ngươi, vừa rồi một tay kia của ngươi quả thật rất thần kỳ, chẳng trách được "Cẩm Tự Hư Dũ" vẫn luôn xếp trên "Thúy Mạc Đoan Ngưng", quả thật là "Thúy Mạc Đoan Ngưng" không thể so bì được a!"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Thật ra thì lúc nãy ta có dùng một chút tiểu xảo, loại phương pháp lặp đi lặp lại này cũng không khó, mỗi đao đều có thể lợi dụng hỗ trợ lẫn nhau, nếu mà trực tiếp từ bên trong lấy ra từng chút từng chút thì có lẽ khó khăn hơn nhiều, lúc này chỉ cần nắm vững hỏa hầu mà thôi, liên tiếp nhiều lần thì tự nhiên có thể thành công." Quả thật, vừa rồi hắn mang phương pháp lặp đi lặp lại xuất ra, hiệu quả mặc dù tốt lắm nhưng cũng không phải là "Cẩm Tự Hư Dũ" thuần túy, đơn giản chỉ là số lần xuất đao gần như rất nhiều bắt đầu khi xoay tròn thái đao, chính là muốn đem cà rốt chia ra thành từng lớp, giống như tờ giấy, như vậy lại tiếp tục lấy ra những bộ phận quan trọng khá, nhìn qua giống như dọa người, nhưng đơn giản chỉ là căn bản đao pháp "Cẩm Tự Hư Dũ", trong đó quan trong nhất là phải hiểu rỏ hình dạng.
"Được rồi, huynh đệ, ngươi đừng khiêm nhường nữa, ta phải lập tức đi tìm muội muội của ta, ta cảm thấy đao pháp của nàng khẳng định là thua kém ngươi, nha đầu kia con mắt luôn luôn cao hơn đỉnh đầu, ta thực sự muốn nhìn một chút, vừa rồi nàng biết việc làm vĩ đại gì đó của ngươi, ha ha, huynh đệ, ngươi tự đi tới phòng giáo vụ ở tầng hai lầu chính đợi ta, ta cần phải gặp con bé ấy tiện thể đắt muội muội của ta qua đây gặp ngươi, nhân tiện giúp ngươi nhận y phục luôn." Nói xong không đợi niệm băng trả lời, liền chạy đi giống như cơn gió, không có đấu khí lóe ra, chỉ bằng vào cường độ của thể xác, tốc độ của hắn đã đạt tới mức độ khủng bố, Niệm Băng âm thầm ước lượng, Tử Thanh Kiếm này ít nhất đã đạt tới trình độ đại kiếm sư.
Vận động bàn tay của mình một thoáng, Niệm Băng tin tưởng tràn đầy, đao công cũng chưa từng thụt lùi vì không thi triển hàng ngày, ngược lại khoảng thời gian sau này khi mình rời đào hoa lâm sự lĩnh ngộ về kiến thức có phần tiến triển, hơn nữa tinh thần lực nhất định tăng lên, khoảng cách của mình so với cảnh giới cao nhất của "Cẩm Tự Hư Dũ" đã không còn xa nữa. Ai, khi nào thì có thể luyện "Long Ngạc Tập Vũ" đến cực điểm đây! Thật là quá khó khăn mà! Hiện tại "Long Ngạc Tập Vũ" của mình chỉ có hình của nó nhưng lại không có cái thần của nó, may mắn là lần trước thấy được rồng chân chính, có cơ hội phải luyện tập một chút, nói mà không có cảm hứng thì không thể lên đỉnh cao mới được a!
Một bên nghỉ, hắn hướng ra phía ngoài đi đến bãi tập lớn, đi vào một địa phương mới, hoàn cảnh xung quanh tất cả đều rất rỏ rất rỏ, chỉ là không biết nơi này thông tin với bên ngoài như thế nào, chỉ cần chiến tranh chấm dứt, thì bản thân mình lập tức chạy tới Áo Lan thành, sau khi hoành thành sự giao phó của Lạc Nhu, tham gia thi đấu lại tân duê ma pháp sư , bản thân mình hoàn toàn tự do.
Một mặt nghỉ, Niệm Băng đã đi tới cái thao trường lớn phía trước, cả cái học viện này mang lại cho hắn cái cảm giác rất nhẹ nhàng , nhất là cái thao trường lớn này , dỏi mắt trông về phía xa lòng dạ càng trở nên trống trải , học viện trù nghệ ở đây cũng không làm cho hắn thất vọng , ít nhất thì chỗ này đã gặp Đà Trù Tử Tu , sau khi quen thuộc hoàn toàn chỗ này , thì nhất định phải hướng về hắn phải ra lời khiêu chiến.
"Tiểu tử, ngươi là người mới tới à?" Một cái âm thanh già nua vang lên bên cạnh Niệm Băng.
Niệm Băng trong lòng cả kinh, thầm mắng chính mình vì tính cảnh giác quá thấp, dựa vào cường độ tinh thần lực của mình mà người ta tới bên cạnh lại không biết, quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một lão giả đang đứng ở đó, đầu tóc của lão màu xám và rất dài, mình mặc bố bào rất giản dị, trong tay cầm một thanh chổi, đang thong thả quét dưới đất, nhìn qua, lão già này tựa hồ có chút quen mắt, nhưng Niệm Băng có thể khẳng định là chính mình trước kia chưa hề gặp qua người này. Thân hình của lão giả lớn tuổi này đã có vài phần gầy gò đi, nhưng ánh mắt của lão lại rất kỳ lạ, đôi mắt màu tím phi thường trong suốt, làm gì có một điểm già nua nào trên người lão niên này, nếu không phải trên mặt có nếp nhăn cùng bộ dạng lọm khọm thì Niệm Băng thật sự không nhìn ra tuổi của lão.
"Chào ngài, ta hôm nay vừa mới trở thành học sinh của khoa trù nghệ tại học viện này." Mặc dù lão giả nhìn qua đúng là một người quét dọn vệ sinh nhưng Niệm Băng vẫn rất khách khí, Tra Cực đã từng nói qua với hắn, không được xem thường bất kỳ kẻ nào, nhất là những người nhìn không thấu. Ngươi, tôn trọng người khác, chính là tôn trọng bản thân mình, hiển nhiên, nếu đối tượng tôn trọng mà không đáng giá được tôn trọng, vậy thì đừng nói gì cả.
Lão giả gật gật đầu, nói: "Ta nói như thế nào trước kia lại chưa thấy qua ngươi, sự tình trong lòng của ngươi hình như rất nặng a!"
Niệm Băng trong lòng cả kinh, hắn tự hỏi luôn luôn mang chân tướng của mình che giấu rất kỹ, chẳng lẽ lúc trước vô tình tiết lộ cái gì sao? Có chút kinh hãi , nói: "Có thể đi vào Lan Mộng hoc viện học tập là vinh hạnh của ta, không khí học tập nơi này gây cho ta áp lực rất lớn, ta đang cân nhắc phải làm như thế nào để học tập tốt hơn, đã làm cho ngài chê cười rồi."
Lão giả mắt đầy thâm ý liếc nhìn Niệm Băng, nói: "Mau đi nhận giáo phục đi, sau khi mặc giáo phục, ngươi mới chính thức trở thành phần tử của Lan Mông."
Niệm Băng vuốt cằm nói: "Cảm ơn ngài, ta đi trước đây." Nói xong hướng về lầu chính nằm bên rìa bãi tập mà đi đến, một mặt đi tới, hắn lờ mờ nghe được lão già sau lưng đang nói lẩm bẩm một mình. "Cảm giác quét rác thật là hay, nhất là khi chổi chạm đất tạo ra âm thanh sàn sạt, âm thanh này là âm thanh tự nhiên, là căn bản nhất có thể mang lại cho người ta niềm vui lớn nhất trong công việc."
Trong lòng có chút dao động Niệm Băng cũng không có dừng bước lại, nhưng cân nhắc lời lão giả nói, ý tứ của lão là như thế nào đây? Căn bản, căn bản, đúng vậy! Ta như thế nào đã quên căn bản, lúc mình cùng sư phụ học tập trù nghệ, cái căn bản gì đó mình học đã mất năm năm, vậy mà lúc ấy sư phụ còn nói, thời gian còn hơi ngắn, khi nào căn bản tốt nhất, thì học những cái khác của trù nghệ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ma pháp thì cũng giống như vậy, chính mình theo đuổi điên cuồng ma pháp trận và ma pháp quyển trục có lẽ chỉ tìm được sự mạnh mẽ nhất thời, nhưng lại vĩnh viễn không leo lên được đỉnh cao của ma pháp. Phụ thân Miêu Miêu đã từng nhắc nhở mình về việc này, nhưng bản thân mình lại xem nhẹ nó.
Mấy ngày tới nay, Niệm Băng mặc dù vẫn có thói quen duy trì minh tưởng như trước, nhưng đại đa số tâm tư đều đặt ở ma pháp trận và lời lý giải về băng hỏa đồng nguyên, cho dù kỷ xão nào cũng cấn đòi hỏi có căn cơ, hiểu được, ta đã hiểu được, bất luận là trù nghệ hay là ma pháp, việc mình cần làm bây giờ là luyện tập căn bản giống như trước.
Nghĩ tới đây, trong lòng Niệm Băng trở nên sáng sủa, mạnh chân dùng bước, muốn quay lại cảm tạ vị lão nhân kia, lúc hắn một mình quay lại thì lão nhân cũng đã không thấy nữa, thần long thấy đầu không thất đuôi, đây chính là đánh giá của Niệm Băng đối với ông lão.
Đi vào trước lầu của giáo chủ, hắn vừa định đi vào liền bị hai gã đệ tử đứng ở cửa ngăn cản, y phục của họ chẳng hề giống những người bảo vệ mặc đồ binh sĩ ở ngoài cửa chính của học viện, hai người nhìn nhìn quần áo của hắn, một người trong đó lên tiếng: "Ngươi là ai? Đến học viện của chúng ta làm gì?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Xin chào, ta là đệ tử mới, đến đây để lấy giáo phục"
Tên đệ tử nghi hoặc nói: "Lấy giáo phục sao không có sư phụ dẫn đi, ngươi như thế nào lại có một mình? thật xin lỗi, không thể để ngươi vào được, ngươi là người của hệ nào, cho dù là hệ nào đi nữa thì cũng phải đích than sư phụ dẫn ngươi tới đây lấy giáo phục, nếu không chúng ta không thể cho ngươi vào được"
Niệm Băng nhíu mày, đứng vào lúc này, một âm thanh lạnh lẽo mà thanh thúy vang lên sau lưng hắn: " hắn cùng hệ với chúng tôi, chúng tôi dẫn hắn vào trong", quay người nhìn lại, chỉ thấy huynh muội Tử Thanh Kiếm đang cùng đi tới đây.
Hai gã đệ tử kia vừa thấy huynh muội bọn họ đến, thì vội vàng đứng sang một bên nhường đường, Tử Thanh Mộng ánh mắt quái dị liếc nhìn Niệm Băng, nói: "Đã thất thố rồi, đây là quy cũ của học viện, đại ca thật là, mang những điều này quên hết, theo chúng ta tiến vào trong."
Tữ Thanh Kiếm có chút xấu hổ, Niệm Băng cười nói: "Không việc gì, vốn ta cũng phải chờ các ngươi mà"
Ba người cùng đi vào giáo học lâu, một mặt lên lầu, một mặt Niệm Băng hướng nhìn xung quanh, hắn phát hiện trên mỗi cánh cửa của các gian phòng dạy tại giáo học lâu đều có một tấm bảng, bên trên miêu tả hình dang hệ vũ kỹ của mỗi lớp.
Tử Thanh Kiếm giải thích cho Niệm Băng, nói: "Bởi vì hệ vũ kỹ là một hệ lớn nhất học viện, cho nên giáo chủ học lâu thêm cho chúng ta sử dụng, ma pháp hệ chỉ có gom về tám lầu, bọn họ số người ít nhất, vẻn vẹn một trăm đệ tử"
Ma pháp hệ? Niệm Băng trong lòng có chút dao động, có ma pháp hệ tồn tại, nói như vậy tại Lan Mộng học viện cũng có thư viện mới đúng, có cơ hội phải tự mình đến xem mới được", Thanh Kiếm ca ca, trong học viện này có thư viện hay không?
Tử Thanh Kiếm cười haha, nói: "đương nhiên là có, hơn nữa thư viện của hệ trù nghệ các ngươi nằm ở phía bên trong học lâu, thư viện của hệ vũ kỹ chúng ta có diện tích nhỏ nhất, bởi vì các sư phụ đều nói, nếu để cho các đệ tử học thứ hỗn tạp gì đó, thì đối với sự phát triển của bọn họ không tốt, trái lại thì tại trụ sở riêng của ma pháp hệ có một cái thư viện lớn nhất, chỗ đó quả thật rất lớn, nhưng mà chỉ có đệ tử của ma pháp hệ mới có thể tiến vào"
Nhìn thấy tính thật thà của Tử Thanh Kiếm có chút khả ái đáng yêu, hảo cảm trong lòng Niệm Băng đối với hắn ngày càng tăng, lúc này trong lòng hắn lại do dự, có nên che giấu về sự thật là mình biết ma pháp hay không? việc này có cần thiết không? Nếu như mình muốn biết cừu nhân của sư phụ là ai, thì nhất định phải đánh bại Đà Trù Tử Tu, dưới tình huống mà bản thân mình không thi triển ma pháp trù nghệ sở trường thì có lẽ rất khó làm được, đã như vậy che dấu thêm một chút nữa cũng chẳng sao, dù sao thì mình cũng không ở lại chỗ này trong thời gian dài. Nguồn: truyentop.net
Huynh muội Tử Thanh Kiếm lại dẫn đi xuống, hắn thuận lợi nhận được một than đồng phục cùng với ký hiệu lão sư, ra khỏi phòng giáo vụ, ngoại trừ lúc đầu vì Niệm Băng giải vây ở ngoài thì vẫn không nói gì cả, Tữ Thanh Mộng rốt cuộc cũng mở miệng: "Niệm Băng, ta muốn cùng ngươi bàn luận một chút về đao công."
Niệm Băng cười lạnh nhạt, nói: "Ta cũng muốn lĩnh giáo một chút đao pháp Thúy Mạc Đoan Ngưng của Tử tiểu thư, nhưng mà hôm nay dù sao ta cũng mới vừa đến nơi đây, có chút hơi mệt mỏi, chờ ta quen thuộc hoàn cảnh, sau này vẫn có nhiều cơ hội mà."
Tử Thanh Mộng hiển nhiên không nghĩ tới Niệm Băng như thế nào lại không ứng chiến, nhíu mày nói: "Ngươi là một đại nam nhân, sao lại yếu ớt như thế."
Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Ta không giống ngươi, lại không có tu luyện qua vũ kỹ, vì sao thân thể sao lại không thể yếu đi một chút ư?"
Tử Thanh Mộng đôi mắt phóng ra hào quang màu tím, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn còn thù hận chuyện trong quán cơm?"
Niệm Băng lắc lắc đầu nói: "Ta không phải là người nhỏ nhen như vậy, Thanh Mộng tiểu thư, ta biết là ta không có khả năng như các ngươi, tự chọn một hệ chương trình học khác?"
Tử Thanh Mộng ngẩn ngơ một chút, nói: "Ta muốn tự chọn môn học?" Hiển nhiên nàng phi thường kinh ngạc, nhưng nàng lại khôi phục rất nhanh dáng vẻ bình thường. "Vậy người muốn tự lựa chọn môn học gì thế? Chỉ cần ngươi có năng lực vượt qua khảo nghiệm, thì ngươi có thể tùy chọn chương trình học của một hệ tùy ý trong học viện này, bất quá chỉ có thể lựa chọn môn học một lần mà thôi."
Niệm Băng mỉm cười, chuyển suy nghĩ sang Tử Thanh Kiếm nói: "Tử Thanh Kiếm đại ca, ta không thể phiền huynh dẫn ta đến ma pháp hệ làm khảo thí, ta muốn lựa chọn học ma pháp."
Tử Thanh Kiếm giật mình nói: "Huynh đệ ngươi không lầm chứ, ma pháp này không phải là đồ trơi của trẻ con ,nắm bắt được rất khó, ta thấy, ngươi muốn học khả năng phòng ngự hạng nhất, chi bằng theo ta học một chút vũ kỹ có phải là tốt hơn không, có mặt mũi ta đây, cả cái việc khảo thí cũng không cần phải lo, mấy vị sư phụ của ma pháp hệ kia khá cổ lổ sỉ, phải vượt qua khảo thí mới có thể tiến vào ma pháp hệ."
Tử Thanh Mộng nói: "Đại ca nói rất đúng, ma pháp mặc dù nhìn vào thì càng thêm đẹp mắt chút ít, nhưng việc sử dụng lại thua kém vũ kỹ xa lắc, ta thấy, hay là ngươi lựa chọn tu luyện vũ kỹ là tốt nhất, nếu không, trứ khi ngươi bỏ ra một thời gian dài để tu luyện ma pháp, mới có thể đạt được thành tựu nhất định, nhưng mà, như vậy trù nghệ của ngươi tất nhiên sẽ lãng phí."
Niệm Băng vươn cánh tay phải của mình ra "Các ngươi không cần khuyên ta, nghề nghiệp chính của ta mạc dù là một gã đấu bếp, nhưng đồng thời, ta cũng là một gã ma pháp sư, các ngươi xem." Trong tay hào quang chợt lóe, dưới sự khống chế tinh thần lực, một cây gậy băng xuất hiện không một tiếng động trong lòng bàn tay của hắn, dưới sự thôi thúc của tinh thần lực, không khí xung quanh bỗng dưng trở nên rét lạnh lên.
"Điều này sao có thể?" Tử Thanh Mộng nhìn thấy cây gậy băng trong tay Niệm Băng, như thế nào cũng không tin chuyện này là sự thật.
Niệm Băng cười lạnh nhạt, nói: "vừa rồi, tại lớp họp của hệ trù nghệ ta đã nói qua, trên thế gian này vốn không có chuyện gì là không có thể, chỉ là ngươi nghỉ không làm được thì dám chắc không dám thử, tốt lắm, chính là tầng tám của ma pháp hệ, Thanh Mộng cô nương, không dám làm phiền cô, Thanh Kiếm đại ca xin huynh hãy dẫn ta đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.