Tuyết Tĩnh bởi vì sắp ở cùng phòng với Niệm Băng, tim cứ đập mạnh không biết phải làm sao. Nàng dù sao cũng là một cô nương, mặc dù trong lòng thích Niệm Băng nhưng cũng biết mình ở chung phòng với Niệm Băng là không ổn. Nhưng lâu lắm mới có cơ hội như vậy, trong lòng nàng không muốn bỏ qua. Vì vậy trong thâm tâm cứ do dự không quyết. Lúc này, Niệm Băng thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng thở phào nhẹ nhỏm nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy thất vọng. "Niệm Băng, vậy còn huynh? Ta ở phòng của huynh, huynh làm thế nào?" Niệm Băng khẽ cười nói: "Nàng không cần phải lo cho ta. Ngoại đại sảnh chẳng phải có cái ghế to sao, ta ở đó là có thể ngủ qua đêm rồi." Tuyết Tĩnh giận dữ trừng mắt nhìn bảo vệ, hừm một tiếng rồi đi thẳng lên lầu. Nhìn Tuyết Tĩnh đi lên, bảo vệ quay về niệm Băng nói: "Ngoài đại sảnh không đón khách nữa. Nếu như ngươi muốn ngủ qua đêm thì sáng ngày mai vui lòng quay lại sớm. Ta phải đóng cửa, xin mới rời khỏi đây ngay." Niệm Băng ngẩn người khẽ nhíu mày nói: "Thái độ của ngươi vậy là thế nào? Ta hình như chưa hề đắc tội với ngươi a." Bảo vệ lạnh lùng nói: "Ta chỉ làm theo trách nhiệm, xin mời ly khai cho." Niệm Băng cũng chẳng muốn cùng loại người này cãi lý, bất đắc dĩ đành phải bước ra khỏi Lan Hinh khách điếm. Trời lúc này đã tối khuya, khí trời bắt đầu trở nên lạnh. Gió đêm thổi vào người khiến Niệm Băng bất giác cảm thấy rùng mình, vội vận hỏa nguyên tố chạy một vòng trong cơ thể mới thấy thoải mái trở lại. Mặc dù gió đêm đem lại giá lạnh nhưng lúc này không có Tuyết Tĩnh, trong không khí lạnh lẽo đó ngược lại còn làm cho đầu óc của Niệm Băng trở nên hoạt bát sáng suốt. Tuyết Tĩnh lén bỏ nhà ra đây tìm ta, điều đó chứng mình nàng ấy có ý với mình a! Tuyết Tĩnh thích mình, hơn nữa, nàng ta lại không yếu nhược như Long Linh. Nếu như để nàng ấy theo mình thì từ đây tới khi tới thủ đô của Áo Lan đế quốc không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Vạn nhất mình kiềm chế không nổi thì đúng là phiền phức. Có thể mình không có cảm tình với Tuyết Tĩnh nhưng dục vọng thì vẫn luôn tồn tại. Đối mặt với mỹ nữ, mình có thể giữ được tỉnh táo hay không? Khó nói, khó nói trước được. Nguồn truyện: Truyện FULL Trong sâu thẳm thâm tâm của Niệm Băng ngoại trừ mẫu thân ra thì thủy chung trong lòng hắn chỉ có duy nhất một hình ảnh nữ nhân. Hắn đối với Long Linh cảm thấy thương hại, với Lạc Nhu thì hân thưởng, với Tuyết Tĩnh thậm chí có chút sợ hãi, sợ nàng ta những lúc điên cuồng nhưng tuyệt không có chút gì là yêu. Thật ra, trong lòng Niệm Băng cũng không hề hy vọng mình sẽ qua lại với bất kỳ ai trong ba người. Nhưng dù mình không tiến vào thì cảm tình của Tuyết Tĩnh với mình ngày càng lúc càng sâu, sự tình càng lúc trở nên khó giải quyết. Bản thân mình lại không thể đánh hay cản trở nàng ta được. Nghĩ tới đây, trong đầu Niệm Băng chuyển hướng qua tìm phương pháp sao cho thích hợp. Đột nhiên, trong lòng Niệm Băng chợt máy động, tại sao Tuyết Tĩnh lại thích mình? Chỉ sợ bởi vì biểu hiện của cá nhân mình quá nổi bật nên hấp dẫn nàng ta. Nếu như mình có thể để nàng ta nhìn thấy nhiều khuyết điểm, hoặc giả cảm tình của Tuyết Tĩnh có thể từ từ giảm đi. Tuyết Tĩnh là người dám yêu, dám hận, hơn nữa, dựa vào tính khí của nàng ta thì rất có thể sẽ như vậy. Tuyết Tĩnh a, thật xin lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy thôi. Trên khuôn mặt hiện ra biểu tình quái dị, Niệm Băng cứ bước đi trên con đường tối mịt. rất nhanh, Niệm Băng cũng tìm được mục đích của mình. Trong bóng đêm mịt mù chỉ có một nơi lúc này chưa đóng cửa. Đó chính là kỹ viện. "Ồ, tiên sinh, vào đây chơi đi. Hiện tại mặc dù đã muộn nhưng ở đây vẫn không thiếu cô nương đâu." Một má mì trông bộ dạng khoảng ba bốn mươi tuổi, mặt trang điểm đầy phấn cầm tay Niệm Băng kéo vào. Đây chỉ là một kỹ viện hạng trung. Vừa mới bước qua cổng, mùi phấn son nồng nặc đã khiến cho Niệm Băng thấy choáng váng. Lúc này, trong lòng Niệm Băng bất giác trở nên khẩn trương. bản thân Niệm Băng không biết một chút gì về kỹ viện, thậm chí còn không biết nó làm cái gì. Đương nhiên, khi Tra Cực chỉ hắn về trù đạo thì không thể đem kiến thức về kỹ viện mà nói cho Niệm Băng nghe được. Sở dĩ Niệm Băng biết đến tồn tại của kỹ viện là do khi ở trong Băng Tuyết thành có nghen người ta nói đến. Đó là một đôi vợ chồng, trượng phu lúc đó dường như đang bị thê tử chửi rủa thê thảm. Từ những lời đối thoại mà Niệm Băng nghe được thì người chồng bởi vì tới một nơi gọi là kỹ viện khiến cho thê tử của hắn không thể chịu được. Trận chiến kinh hồn nảy lửa đó tới giờ vẫn như y nguyên trong đầu Niệm Băng. Nếu như không phải mưu sát thân phu là trọng tội thì Niệm Băng không thể tin là người vợ kia lại đang cầm thái đao chém chết lão công của mình. Sau đó, Niệm Băng đã từng hỏi Long Linh kỹ viện thật ra là nơi nào. Từ trước tới giờ, một Long Linh chưa bao giờ giận dữ mà lúc đó, mặt mặt đỏ bừng chửi hắn vài câu rồi bỏ chạy mất. Từ đó về sau, Niệm Băng đại khái đoán được nơi đó là nơi mà nam nhân thích đến nhưng nữ nhân thì lại cực kỳ ghét nơi đó.. Bình thường khi đi lại trên đường, Niệm Băng đã từng thấy qua nhiều kỹ viện. Vì vậy, từ phía bên ngoài kỹ viện này, Niệm Băng có thể nhận ra. Xấu hổ ho khan vài tiếng, Niệm Băng đưa mắt nhìn má mì hỏi: "Ở đây có nơi nào ngủ không?" Qua lời cặp phu thê chửi nhau kia, Niệm Băng thấp thoáng nghe ra người chồng ở kỹ viện qua đêm không về. Vì Vậy trong lòng Niệm Băng nghĩ kỹ viện nhất định có chỗ để lưu người. Nguyên bổn Niệm Băng ăn mặc rất bình thường, với y phục như vậy tuyệt không thể nào thu hút được sự chú ý cùa má mì. Nhưng tướng mạo của Niệm Băng lại quá anh tuấn khiến cho má mì nhất thời nổi xuân tâm, trong lòng thầm nhủ nếu như người này có thể ngủ một đêm cùng mình thì dù có phải trả ngược tiền lại cũng đáng. "Ở? Đương nhiên là có rồi. Nhưng không biết tiên sinh muốn ở như thế nào! Cô nương nhà ta đâu, có khách đến, mau ra tiếp khách." Lúc này trời cũng đã tối khuya. Đa số kỹ nữ hoặc là đều đã có khách, hoặc là chuẩn bị đi ngủ. Nghe thấy má mì kêu gọi, những kỹ nữ chưa có khách bất đắc dĩ từng người từng người bước xuống lầu, ánh mắt ngái ngủ nhìn về đại sảnh. Khi ánh mắt bọn họ rơi trên người Niệm Băng, tức thì cơ hồ như kỹ nữ ai nấy đều ngưng hết hoạt động nhìn. Niệm Băng đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hắn nhìn thấy từ trên lầu đồng loạt bước xuống tám nữ tử, người nào y phục cũng mát mẻ, tay chân cùng đùi lộ hẳn ra bên ngoài. Ngay cả tám cái áo trước ngực cũng chẳng che đậy kỹ lưỡng làm lộ hẳn ra cặp nhũ phong đầy đặn sung mãn. Niệm Băng thời gian bước chân vào đời cũng chưa lâu. Vì vậy khi nhìn thấy cảnh xuân sắc trước mặt, toàn thân như cảm thấy máu chảy rần rần, tim bắt đầu đập mạnh. Đám kỹ nữ lúc này cũng bắt đầu có phản ứng, chỉ có thể dùng từ nhanh như gió để hình dung. Chỉ trong chớp mắt đã bao vây lấy Niệm Băng vào giữa. Người nào cũng làm ra vẻ khêu gợi, ánh mắt đầy khát vọng, hiển lộ tư thế rất động lòng người. - Tiên sinh, hãy đến phòng của em nhé, Em được coi là thanh thuần ngọc nữ ở đây đó. - Cái gì mà thanh thuần ngọc nữ chứ hả? Tiên sinh, hãy xem em, chỗ này … lớn thế mà! Đến chỗ em đi, em nhất định sẽ hầu hạ ngài chu đáo. Hay bất quá em giảm giá một phần tám cho ngài ha? - Một phần tám thôi sao hả? Tiên sinh, em giảm cho ngài hẳn một phần sáu này. Đêm nay muộn rồi em thấy cô đơn lắm! Trời! Mồ hôi lạnh bắt đầu từ trán chảy xuống. Dù cho khi xưa đối mặt với Kim Bối Địa Long Vương thì Niệm Băng cũng không có khẩn trương như vậy. Hắn đột nhiên phát hiện ra mình chọn con đường này thật quá ngu ngốc. Tình cảnh hương sắc trước mắt khiến Niệm Băng cực kỳ xấu hổ. Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm gì đây? Niệm Băng muốn nói gì đó nhưng không thể nói thành lời. Nhìn thấy mấy tư thế của đám nữ tử, Niệm Băng phát hiện toàn thân mình sớm đã nổi một lớp da gà. Trời ơi! Thần ơi! Cứu ta với. "Được rồi, được rồi, các cô nương đừng quấy nữa, để tiên sinh tự mình lựa chọn đi. Tiên sinh, người chọn ai?" Má mì kinh nghiệm đầy mình, vừa nhìn qua bộ dạng xấu hổ của Niệm Băng là biết hắn mới lần đầu tới đây. Nếu như đổi là người khác thì bà ta cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng dung mạo của Niệm Băng thật quá anh tuấn, thân hình cường tráng khiến cho bà ta cũng phải động lòng. Vì vậy mới lên tiếng giải cứu. Má mì chỉ huy đám thiếu nữ đứng thành một hàng, tự mình tới sát bên cạnh Niệm Băng, dụng bộ ngực to lớn đụng vào tay hắn. "Tiên sanh, người muốn chọn vị cô nương nào đây? Nếu như tất cả bọn họ đều không vừa mắt thì ta, ngươi thấy thế nào?" Niệm Băng cúi đầu nhìn má mì. Hắn không thể không thừa nhận mà mì mặc dù tuổi trên ba mươi nhưng phong vận không hề kém gì thiếu nữ xuân sắc, hơn nữa nhìn còn rất thành thục. Đặc biệt bộ ngực to lớn phối hợp với dáng người khiến cho lỗ mũi của hắn như muốn phún máu. Trời a! Đây chính là kỹ viện sao? Trí tuệ của Niệm Băng lúc này như mất hết, hắn ngây ngô hỏi: "Cái này, cái này, ở chỗ các người ngủ một đêm bao nhiêu tiền?" Bộ dạng chất phác của Niệm Băng khiến cho trên thân thể bà ta càng lúc càng thấy bứt rứt, tâm trạng của má mì bắt đầu có sự biến hóa. "Cái gì mà tiền với không tiền chứ. Tiên sanh quang lâm tới đây, chính là vinh hạnh của chúng ta. Người mau nhanh lên một chút, chúng ta ở đây có rất nhiều người, tiên sinh có thể chọn lấy một người đi." "Khái khái, lấy cho ta một căn phòng trống, bao nhiêu tiền ta sẽ đưa cho ngươi, ngủ một đêm rồi ta sẽ đi ngay" Vừa dứt lời tức thì đám thiếu nữ cười rộ lên. Má Mì cười rung cơ thịt: "Ồ, tiên sinh, không lẽ ngài không chọn được một vị cô nương nào sao? Đã tới nơi này thì sao lại có thể ngủ một mình chứ! ngài hãy chọn lấy một cô làm bạn đi" "Sao ồn ào quá vậy, mụ mụ, đã khuya vậy vẫn chưa đóng cửa sao? Không phải là có khách đó chứ?" Một thanh âm từ trên lầu vọng xuống. Mặc dù là trách móc nhưng không thể không thừa nhận thanh âm này rất động lòng người. Đám kỹ nữ xung quanh Niệm Băng cùng má mì ai nấy đều biến sắc. Một kỹ nữ trong đám hạ giọng nói: "Xong rồi, xong rồi, nàng ta tới rồi. Cực phẩm xử nam này khẳng định sẽ không có phần của ta." Niệm Băng đưa mắt nhìn lên lầu chỉ thấy một nữ tử quần hồng áo phấn từ trên lầu đi xuống. Nữ tử này cả người phong mãn, khuôn mắt trắng trẻo, toàn thân toát lên một khí tức rất thanh nhã, tay vịn hờ vào lan can từ trên lầu đi xuống, mi mày nhíu lại tạo ra cho người ta một cảm giác đẹp đến kỳ lạ.Nàng ta xuất hiện tức thì khiến cho đám nữ tử xung quanh như mờ đi. Mặc dù nữ tử này không tuyệt sắc như Phượng Nữ nhưng nhan sắc cũng thuộc hàng thượng thượng chi tuyển. Má mì trong lòng thầm than, rồi gượng cười quay về phía Niệm Băng nói: "Tiên sinh ngài xem, đây chính là hoa khôi của chúng ta. Mặc dù là giá cao nhưng rất là đáng giá a! Như Ý, có khách đến nè." Thiếu nữ từ từ ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt mông lung của nàng cùng nhãn thần trong sáng của Niệm Băng nhìn vào nhau, thì đôi mắt to tròn tuyệt đẹp chợt sáng lên. Nàng tuyệt không hề hấp tấp như những kỹ nữ trước mà từ từ bước xuống, nụ cười duyên dáng đẹp như trăm hoa đua nở khẽ cười, bước đến trước Niệm Băng nói: "Tiên sinh xin chào ngài. Ta tên Như Ý." Niệm Băng sớm đã thích nghi được hoàn cảnh nơi đây, không giống như lúc đầu chưa biết gì, khẽ cung tay nói: "Xin chào." Như Ý quay đầu nhìn má mì: "Mụ mụ, hôm nay để Như Ý chiêu đãi vị tiên sinh đây, được không?" Má mì như muốn nói không nhưng Như Ý chính là hoa khôi ở đây. Khách đến nơi đây đa phần là chỉ muốn được nhìn mặt nàng. Đắc tội với ai cũng được chứ tuyệt đối không thể đắc tội với hầu bao được a! Vội trả lời: "Được, đương nhiên được rồi. Như Ý, vậy con dẫn vị tiên sinh đây lên phòng của con đi." Một nữ nhân so với một đám nữ nhân dễ đối phó hơn nhiều (chưa chắc). Mặc dù tới giờ Niệm Băng vẫn chưa hiểu kỹ viện là làm cái gì nhưng thiếu nữ trang nhã trước mắt đã tạo cho hắn rất nhiều hảo cảm. Theo nàng ta đi so với bị một đám phấn son tục thế quấn lấy vẫn còn tốt hơn. Như Ý nắm lấy tay của Niệm Băng, cả hai người lúc này đều có một cảm giác khác nhau. Như Ý thì cảm thấy bàn tay của Niệm Băng thon dài nhưng có lực, lòng bàn tay ấm áp nhưng tựa hồ như lại rất cứng rắn như sắt thép. Niệm Băng thì có một cảm giác khác. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Niệm Băng nắm tay nữ nhân nhưng Như Ý lại mang lại cho hắn một cảm giác rất lạ. Tay của nàng mềm mại như không xương. Nhưng cái khiến cho Niệm Băng ấn tượng nhất chính là tay nàng rất lạnh, ngón tay nhỏ nhắn khiến cho người ta có một cảm giác rất dễ chịu. Lên trên lầu, Như Ý một câu cũng không nói, cứ vậy dẫn Niệm Băng tới một căn phòng phía trong cùng. Trong phòng trang trí rất màu mè, gian phòng rất lớn được chia làm bên trong và bên ngoài nhưng ở giữa lại không có gì ngăn cách. Bên trong có một cái giường to có rèm che phủ. Cả căn phòng toát ra một khí tức rất kỳ quái. "Tiên sinh, xin mời ngồi." Thanh âm của Như Ý chợt vang lên xua đi cái cảm giác ngột ngạt trước đó. Dẫn Niệm Băng tới bàn, rót ra một chén rượu cho Niệm Băng rồi bản thần Như Ý cũng ngồi xuống bên cạnh. Niệm Băng uống lấy một ngụm rượu, trong người bất giác cảm thấy nóng bừng khiến cho tinh thần trấn định hơn rất nhiều, nhưng Niệm Băng vẫn lên tiếng hỏi một câu rất ngu ngốc. "Như Ý cô nương, ở đây chỉ có một cái giường, vậy ta ngủ ở đâu? Tại sao quy định ở nơi này chỉ để cho một người vào trong phòng thôi?" Như Ý ngẩn người quay đầu lại nhìn Niệm Băng: "Ở đây là kỹ viện." "Ta biết" "Vậy ngươi còn hỏi vấn đề đó làm gì?" Ánh mắt của Như Ý chợt lóe lên một tia lãnh mang. Niệm Băng cười khổ : "Nói thẳng ra ta mặc dù biết đây là kỹ viện nhưng lại không biết kỹ viện làm cái gì. Nàng có thể nói cho ta biết được không?" Như Ý hỏi lại: "Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]