Y phục rất vừa vặn, tựa như đã được may theo số đo của hắn. Chất vải vô cùng mềm mại, mặc lên người rất thư thái. " Niệm Băng, ngươi xong chưa?" Thanh âm của Tuyết Tĩnh vọng tới. Tiếng bước chân to dần. Thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước cửa phòng. Khi Tuyết Tĩnh nhìn thấy Niệm Băng đã thay đổi y phục, trong mắt không khỏi toát ra vẻ mông lung. " Thật đẹp trai a, ta đã nói rồi, y phục ngươi mặc vào nhất định rất, tóc vàng nữa, quá, quá tuyệt vời ". Niệm Băng cười khổ. "Tĩnh nhi, y phục này mặc dù rất tốt, nhưng tựa hồ cũng không phải là y phục của trù sư, ngươi bảo ta mặc nó đi thi đấu ư?" Hai người quay lại đại sảnh Thanh Phong Trai, mọi thứ đều đã bố trí đầy đủ, Minh Nguyên cùng Tuyết Cực vừa thấy Niệm Băng đi ra, lập tức tiến tới đón. Tuyết Cực trong mắt sáng ngời, " Niệm Băng, nếu ta còn trẻ ba bốn mươi tuổi, sợ rằng cũng phải ghen tị với ngươi, thật sự là tuấn tú lịch sự." Niệm Băng cười khổ : " Thôi, người cũng đừng giễu cợt ta nữa, ta là một trù sư. Mặc như vậy, có vẻ không thích hợp để nấu ăn." Tuyết Cực ha ha cười : " Không sao, không sao. Ta thấy như vậy rất được, lần này ta phải khiến cho Kim Hạo của Đại Thành Hiên hoàn toàn nhận thua mới được, a, hầu tước đại nhân tới rồi." Mọi người nhìn về phía cửa, thấy hai người đang đi tới. Niệm Băng nhận ra một người lạ, liền khom người hành lễ, hai người mặc hoa phục, người bên trái Niệm Băng đã biết. Chính là phụ thân của Lạc Nhu. Chưởng quản Băng Tuyết thành tài vụ bá tước Lạc Hào, hắn cố ý đi sau người bên phải nửa bước, trên mặt lộ ra vẻ cười khẽ. Người bên phải thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Mặc dù chỉ mặc hoa phục bình thường, nhưng vô hình vẫn toát ra vẻ uy nghiêm, cho thấy hắn có thân phận không nhỏ. Tuyết Cực cùng Minh Nguyên tiến lên đón. "Hầu tước đại nhân đại giá quang lâm tới Thanh Phong Trai. Thật sự khiến nơi này của ta như bừng sáng lên." Hầu tước mỉm cười đáp: "Tuyết đại ca, đều là người quen, không cần khách khí. Ta đợi tràng tỉ thí này thật lâu rồi, xem ra, Minh đại trù sư lại có phát minh mới gì rồi." Tuyết Cực thần bí cười, nói: "Hầu tước đại nhân cũng biết, ta từ trước tới giờ đều không hề chủ chiến, nếu có dũng khí khiêu chiến, là phải nắm chắc trăm phần. Giới thiệu với ngài một vị thanh niên tài cao. Niệm Băng, tới đây! Vị này là thành chủ đại nhân của Băng Tuyết thành chúng ta, Nặc Á hầu tước. Hầu tước mặc dù xuất thân võ tướng. Nhưng cũng là một mỹ thực gia. Hôm nay, sẽ do người tới làm tổng bình ủy." Bước lên vài bước, hơi khom người về phía, hướng về phía Nặc Á lễ phép nói: "Bình dân Niệm Băng, ra mắt hầu tước đại nhân." Nặc Á nhìn Niệm Băng khí độ phi phàm anh tuấn tiêu sái. Trong mắt toát ra một tia kinh ngạc: "Tuyết đại ca, vị này là công tử nhà ai? Một tiểu tử thật anh tuấn!" Tuyết Cực mỉm cười đáp : " Hầu tước đại nhân, mời vào trong trước, sau đó người sẽ biết." Trong lòng hầu tước mặc dù nghi hoặc, nhưng thân phận của Tuyết Cực cũng không chỉ đơn giản là chủ một phạn điếm mà thôi. Hắn cũng tuyệt không muốn đắc tội với Tuyết Cực, với thế lực sau lưng Tuyết Cực. Cho dù là với thân phận hầu tước của hắn cũng tuyệt đối không dám chọc vào. Chuẩn xác mà nói, ngoại trừ đế quốc hoàng gia, chỉ sợ rất ít người có thể chọc vào. Tuyết Cực dẫn đường, Nặc Á hầu tước và Lạc Hào bá tước ngồi xuống ghế chủ vị, Tuyết Cực cũng ngồi chung ở một bên, hướng về phía Lạc Hào nói: "Bá tước đại nhân, hôm nay Nhu nhi sao không cùng đến với người?" Lạc Hào cười đáp: "Nha đầu đó thì ta chẳng quản được, bất quá, hôm nay đông đủ như vậy, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua, lúc ta đi thì nàng nói đi thay phục. Lát nữa hẳn là sẽ tới thôi." Đúng lúc này, có hai người từ bên ngoài đi vào, hai người này Niệm Băng đã rất quen thuộc, đương nhiên là phụ tử Long Trí, Niệm Băng lập tức đi tới đón. "Hội trưởng, người cũng tới?" Long Trí mỉm cười đáp: "Ta ngoại trừ ma pháp ra, cũng chỉ thích ăn đồ ngon thôi. Vốn là khách quen của Thanh Phong Trai, tỷ thí hôm nay, cứ cho là không nể mặt Tuyết đại ca, thì ta cũng phải tới cổ vũ cho ngươi chứ. Ta cũng đang muốn nhấm pháp một chút xem siêu cấp trù sư mà ngay cả Tuyết đại ca cùng Minh Nguyên cũng tôn sùng, có thể làm ra loại thức ăn ngon đến thế nào. Lúc ngươi đi rồi ta vừa mới nghe được tin, cho nên đến chậm hơn ngươi một chút. Long Linh vẫn mặc ma pháp bào màu lam nhạt, nhìn trang phục trên người Niệm Băng, đôi mắt đẹp toát ra vẻ buồn bả. Trong lòng Niệm Băng đau xót. Suýt nữa không kìm được tiến tới hỏi han, thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn còn nhịn lại được, nhãn thần tuyệt vọng của mẫu thân ngày đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Để trở nên cường đại hơn, mình tuyệt không thể dễ dàng sa lầy trong tình yêu nam nữ. Tuyết Cực lại đi ra, đón Long Trí: "Tới đúng lúc. Hầu tước cùng bá tước hai vị đại nhân cũng vừa đến. Đi thôi. Long bình ủy, ngươi cũng nên ngồi xuống đi." Niệm Băng nghe vậy mới biết. Nguyên lai Long Trí cũng rất có vai vế, quả thực, với thân phận ma pháp sư công hội hội trưởng của hắn, làm bình ủy tuyệt đối là đủ tư cách. Có thể mời tới ba vị bình ủy có vai vế như vậy, Tuyết Cực có thể nói cũng là một kẻ không bình thường. Đem tất cả hy vọng ký thác vào mình, xem ra, tỷ thí hôm nay, mình không thể không thắng rồi. Coi như là báo đáp chuôi Ngạo Thiên đao này của Tuyết Cực đi … Tuyết Tĩnh chạy tới bên Long Linh nhỏ to chuyện trò. Lúc Niệm Băng không biết mình giờ nên làm gì, Minh Nguyên đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Niệm Băng, ngươi định làm món gì?" Niệm Băng đáp: "Minh sư phụ, thi đấu thế này thì có quy tắc và yêu cầu gì? Đây là lần đầu tiên ta tham gia." Minh Nguyên đáp: "Yêu cầu rất đơn giản. Song phương trong nửa canh giờ làm ra ba món ăn mình đắc ý nhất. Như vậy đủ rồi, sau đó do bình ủy quyết định thắng bại. Thế lực sau lưng Đại Thành Hiên rất lớn, lão bản Kim Hạo của bọn họ chính là đại cữu tử của đương kim Băng Nguyệt đế quốc quốc vương bệ hạ. Muội muội hắn là phi tử mà bệ hạ sủng ái nhất, dựa vào quan hệ này, trừ phi vị đạo của món ăn cách biệt quá lớn, nếu không, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là hòa, ngươi hiểu ý ta chứ?" Niệm Băng mỉm cười: "Ta hiểu rồi, đó là vì để giữ gìn mối quan hệ giữa Đại Thành Hiên cùng Thanh Phong Trai, hầu tước đại nhân sẽ không dễ dàng quyết xuất thắng bại của trận đấu, bất quá, người yên tâm, ta sẽ để cho bọn họ thua tâm phục khẩu phục. Ba món ăn. Ta nghĩ ta đã biết cần phải thứ gì rồi." Minh Nguyên mỉm cười : " Ngươi nắm chắc là tốt rồi. Hôm nay thì để ta tới làm chủ đôn ( ND : chủ trong chủ tớ, đô là khối đá, không dịch được thuật ngữ này. Có ai biết xin trợ giúp ) cho ngươi. Chủ đôn kỳ thật chính là làm tay phụ, phụ trách các công tác cấp thấp." Niệm Băng giật mình chặn lại: "Vậy sao được? Sao có thể để người làm phụ bếp cho ta chứ? Kỳ thật, ta tin rằng với thực lực của một mình người cũng có thể chiến thắng." Minh Nguyên lắc đầu: "Mặc dù ta rất coi trọng mặt mũi. Nhưng cũng nhận thức được răng, tỉ thí lần trước cũng đã rất miễn cưỡng rồi. Trù sư của Đại Thành Hiên tên là Liêu Phong, có danh hiệu là Kim Trù, món ăn hắn làm ra hết sức hoa lệ. Hắn là một trong những trù sư có tiềm lực hiếm có mà ta gặp qua. Sau vài năm rèn luyện, trình độ nhất định đã vượt ta rồi. Nếu để ta thi đấu với hắn, thì ngay cả cơ hội cầm hòa cũng không có. Nếu không thì đâu cần phải thế này, chủ nhân sao lại phải cam chịu bất chiến chứ? Lần này, cần phải dựa vào ngươi rồi. Ta cũng muốn kiến thức một chút tuyệt nghệ mà Quỷ Trù tiền bối đã truyền lại." Niệm Băng còn muốn nói gì đó, lại bị Minh Nguyên ngăn cản. Hắn mỉm cười: "Không nên cự tuyệt nữa. Có thể làm chủ đôn cho truyền nhân của Quỷ Trù, bản thân ta cũng thấy vinh hạnh rồi. Đối thủ của chúng ta đã tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Nhìn theo ánh mắt của Minh Nguyên, thấy từ bên ngoài hành lang có hai người đang đi tới. Người bên trái thân hình cao lớn, một thân kim sắc trường bào nhìn hoa lệ dị thường, ước chừng hơn năm mươi hơn tuổi, con mắt không lớn, nhưng lóe ra tinh quang nhè nhẹ, cùng sánh vai đồng hành cùng hắn là một thanh niên mặc trang phục trù sư màu trắng. Thanh niên cao lớn, tuổi tác ước chừng ngang với Sư Cửu, tướng mạo mặc dù so ra thì kém Niệm Băng, nhưng cũng coi như là anh tuấn. Đáng tiếc chính là, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lại có vài phần ngạo mạn, khiến người ta có cảm giác không thể gần gũi được. Đi phía sau bọn họ là hai gã chưởng quỹ của Đại Thành Hiên, cùng với ba gã trù sư mặc trù sư trang phục, những người này hiển nhiên là phụ bếp cho chủ trù. Không cần Minh Nguyên giới thiệu, Niệm Băng cũng có thể đoán ra, kim bào nhân kia chính là lão bản Kim Hạo của Đại Thành Hiên, còn bên cạnh hắn, chính là trù sư trưởng của Đại Thành Hiên, Kim Trù Liêu Phong. Kim hạo mang theo thủ hạ chúng nhân đi tới trước bàn bình ủy cung kính hành lễ nói: "Kim Hạo mang theo Đại Thành Hiên trù sư, ra mắt hầu tước, bá tước hai vị đại nhân." Mặc dù, hắn là hoàng thân, nhưng lại không có quan chức, lễ số là tất nhiên phải có. Nặc Á hầu tước, Lạc Hào bá tước cũng đứng lên. Nặc Á cười nói: "Kim huynh không cần khách khí, tới đây ngồi. Hôm nay, chúng ta cùng thưởng thức một hồi long tranh hổ đấu." Kim Hạo đáp ứng một tiếng, cũng đi tới ngồi xuống bàn bình ủy, Liêu Phong vốn ở bên cạnh hắn, lúc này đã xoay người nhìn về phía Minh Nguyên, trong mắt toát ra tia khiêu khích: "Long tranh long đấu sao? Ta xem vị tất đã là như vậy." Kim Hạo trách mắng: "Liêu phong, không thể vô lễ, đi chuẩn bị đi." Liêu phong đáp ứng một tiếng, sau khi hành lễ với bình ủy, rồi mới đi tới trù án của mình. Ánh mắt Kim Hạo chuyển sang phía Tuyết Cực, mỉm cười nói: "Tuyết huynh! Hôm nay Minh sư phó rốt cục không có việc gì chứ? Màn tỉ thí này chúng ta đã trì hoãn hơn một năm rồi. Xem ra, ngươi có vẻ nắm chắc." Tuyết Cực khẽ cười, đáp: "Kim huynh khách khí rồi, thân thể Minh sư phụ quả thực rất tốt. Bất quả không quá khỏe mạnh, sợ rằng sẽ phát huy kém hơn một chút." Kim Hạo ha ha cười: "Không sao, không sao. Nếu Minh sư phụ có bệnh thì cho dù là thua, cũng coi như là có lý do. Chúng ta vốn lấy luận bàn là việc chính." Miệng hắn mặc dù nói rất hay, nhưng ai cũng có thể từ trong giọng nói của hắn nghe được ý châm chọc. Tuyết Cực thản nhiên cười, đáp: "Thua! Chữ này viết như thế nào còn muốn nhờ Kim huynh dạy ta, ta là một kẻ vũ phu, trình độ văn học quả thực rất kém." Kim hạo hừ lạnh một tiếng: "Được, vậy hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi chữ thua viết như thế nào, bất quá, Tuyết huynh yêu cầu thi đấu, chúng ta cũng nên đánh cuộc một phen chứ? Cũng đỡ khiến cho hai vị đại sư phải quá vội vàng." Tuyết Cực chẳng hề sợ hãi: " Vậy Kim huynh muốn đổ cái gì?" Kim Hạo liếc qua Liêu Phong đang làm các công tác chuẩn bị, rồi nói: "Chính là mới đây ta vừa có được một bảo vật, ta muốn dùng nó tới đổ lấy Thanh Phong Trai này của Tuyết huynh. Đại Thành Hiên chúng ta hoa lệ có thừa, nhưng tao nhã không đủ, nếu hai phạn điếm có thể quy về một mối, thì thật là một chuyện rất tuyệt vời. Tuyết huynh, ngươi nói có đúng hay không?" Vừa nghe Kim Hạo muốn đổ lấy Thanh Phong Trai, Long Trí, Nặc Á cùng Lạc Hào đều không khỏi kinh hãi, Thanh Phong Trai có thể nói là mạng của Tuyết Cực, nếu Tuyết Cực thua, thì nghĩa là hắn không còn có thể tiếp tục sống ở Băng Tuyết thành. Đổ như thế, quả thực là đủ lớn, khi mà bọn họ tưởng rằng Tuyết Cực sẽ không đáp ứng, Tuyết Cực lại tán thành : " Được, bất quá ta muốn xem Kim huynh dùng cái gì để đổ. Thanh Phong Trai này hao phí ta nửa đời tâm huyết, không phải thứ có giá trị tương đương, ta sẽ không đổ, trong mắt ta, cho dù là Đại Thành Hiên của Kim huynh, cũng chưa đủ tư cách." Kim Hạo nghe hắn phản kích, lạnh lùng cười: "Đại Thành Hiên không đủ tư cách sao? Vậy mời Tuyết huynh nhìn xem vật này có đủ tư cách hay không." Vừa nói xong, hắn đưa tay vào lòng, lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen. Vừa nhìn thấy chiếc hộp, sắc mặt Tuyết Cực hơi đổi, bởi vì hắn đã nhận ra, chiếc hộp này cũng được chế tác bằng chì, dùng chì để làm hộp, không thể nghi ngờ rằng đó là để che dấu quang mang hoặc năng lượng nguyên tố của vật phẩm ở bên trong, vốn Ngạo Thiên đao của mình cũng như vậy. Trong mắt Kim Hạo toát ra một tia đắc ý, chậm rãi mở hộp ra, khi hào quang lóe lên, kim sắc quang mang tràn ngập cả đại sảnh, đó là kim sắc tinh thuần, kim sắc tản ra khí tức nhu hòa, khiến người không tự giác có một cảm giác thân thiết. Trong hộp, là một viên kim sắc bảo thạch, quang mang của nó mặc dù rạng ngời, nhưng không hề chói lóa ( ND : J),tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng, đó là một hạt châu hình tròn, hạt châu không hề có tỳ vết nào, bản thân lại trong suốt. Kim sắc quang mang phát ra, từng đạo kim quang đều rất nhu hòa, kim quang chiếu khắp, khiến người ta có cảm giác nhưng một làn gió xuân thổi đến. Kim sắc quang mang nhu hòa thu liễm, một vòng kim sắc quang vựng bao quanh hạt châu, nhè nhẹ tán phát ra ngoài, không khó để nhận ra sự trân quý của hạt châu này. Người khác có lẽ chỉ bị bề ngoài của hạt châu mê hoặc, nhưng Niệm Băng, Long Trí cùng Long Linh thì tuyệt đối không, bởi vì bọn họ là ma pháp sư, mà vậy khối hạt châu này tản mát ra ma pháp nguyên tố mạnh mẽ tuyệt không dưới Phong Ngâm thạch, nó đại biểu cho quang minh lực lượng, quang hệ nguyên mãnh liệt phi thường cực kỳ hiếm, ngoại trừ hắc ám khí tức ra, ma pháp nguyên gì khi gặp quang hệ ma pháp cũng đều sinh ra cảm giác thân thiết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]