Chương trước
Chương sau
Niệm Băng lạnh nhạt nói : " Có lẽ là có, bất quá, ta nghĩ sau này cơ hội chúng ta gặp mặt nhau là không nhiều. Linh nhi tiểu thư nếu chất vấn xong rồi, ta muốn trở lại công hội. Trong thời gian tới, ta nghĩ, ta là sẽ không ly khai công hội, nếu Linh nhi tiểu thư còn gì bất mãn, có thể tùy thời đến đồ thư quán tìm ta. Sư Cửu đại ca, các ngươi kỵ mã, vậy ta đi trước ". Nói xong, xoay người lại, kiên định bước theo phương hướng về ma pháp sư công hội.
Long Linh ngốc trệ nhìn bóng lưng của Niệm Băng, thì thào nói : " Sư huynh, ngươi nói xem có phải là vì Tĩnh Tĩnh là hảo bằng hữu mà ta thiên vị cho nàng không ? Niệm Băng xuất thân hàn vi, ta nghĩ, Tĩnh Tĩnh nhất định là đã nói gì với hắn, kích thích lòng tự tôn của hắn, bất quá, ta thủy chung cho rằng Niệm Băng là người tốt, hắn tựa hồ không muốn thương tổn người khác, chỉ là muốn bảo vệ chính mình mà thôi ".
Sư Cửu thấy Niệm Băng nói chuyện với Long Linh không chút khách khí, trong lòng ngược lại lại thầm cao hứng, phụ họa nói : " Đúng vậy! Ta xem Niệm Băng cũng rất thương cảm, hắn khi còn bé nhất định chịu không ít khổ cực, Tuyết Tĩnh nha đầu quả thực quá khùng, ngươi cũng không nên nói giúp nàng, sau này có cơ hội, ngươi phải năng khuyên nhủ nàng mới được. Niệm Băng này ngươi đến không cần phải lo lắng, ta nghĩ hắn không phải một kẻ thù dai. Chuyện cũng đã qua rồi, hãy cho quên đi, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta cũng trở về đi. Ta sẽ đưa Niệm Băng một đoạn ". Nói xong, hắn thúc ngựa, đuổi theo Niệm Băng.
Niệm Băng không cự tuyệt lời mời của Sư Cửu, trong lòng hắn căn bản không để Tuyết Tĩnh, Long Linh trong lòng, trong tâm tưởng hắn chỉ có ma pháp, chỉ có đề thăng thực lực, về phần những chuyện khác, nhất là vấn đề nữ nhân, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều. Chỉ có việc đánh cuộc với trí nữ Lạc Nhu kia, mới khiến hắn có chút hứng thú.
Trên đường không hề nói chuyện, khi bọn hắn trở lại công hội, đêm đã khuya, Niệm Băng thay đại ma pháp sư bào, đưa hỏa hệ ma pháp sư bào cùng Hỏa Tinh trượng trả lại cho Long Linh, rồi một mình đi tới đồ thư quán.
Trong biển sách ma pháp, Niệm Băng quên hết thảy, hắn thậm chí quên cả việc tới thăm Phượng Nữ, không biết qua bao lâu thời gian, dù sao khi bên ngoài tối đi, ma pháp đăng trong đồ thư quán sẽ tự động được thắp. Niệm Băng cũng không đọc tất cả các thư tịch, mà chỉ xem những thư tịch có liên quan tới việc tu luyện ma pháp của mình, cùng với một vài tri thức cơ sở của ma pháp, những thứ này, đều là những điều hắn cần nhất. Đặc biệt là một quyển giới thiệu về phương pháp chế tạo ma pháp quyển trục cơ bản, khiến hắn phải nghiên cứu lâu nhất. Qua một đoạn thời gian, lại có người đem đồ ăn đến, tâm tư của Niệm Băng dồn vào việc đọc sách, cũng không nhìn xem là ai mang tới, chỉ cần ngửi thấy hương khí thì sẽ vừa đọc vừa ăn, thời gian, cứ thế trôi qua.
" Mệt quá ! Không biết qua mấy ngày rồi ? ". Niệm Băng mệt mỏi vặn eo, xoa xoa eo lưng chậm rãi đứng lên, mọi thứ cần thiết ở tầng thứ nhất hắn đều xem xong rồi, bằng với năng lực chỉ đọc một lần cũng ghi nhớ được hết, hắn khắc sâu ở trong đầu tất cả những thứ mà mình thấy cần thiết.
Ký ức chứa quá nhiều thứ, lại còn không được nghỉ ngơi, Niệm Băng cảm thấy đại não nặng trĩu mơ màng, mặc dù hắn rất muốn ngủ một giấc, nhưng cũng hiểu được, dưới tình huống như vậy, càng nên tiến hành minh tưởng, từng thời khắc đều không thể buông lỏng, ma pháp tu luyện giống như bơi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, thời gian dài không cùng câu thông cùng ma pháp nguyên tố, ma pháp lực tất nhiên sẽ dần dần bị hạ thấp. Nghĩ tới đây, hắn miễn cưỡng vực dậy tinh thần, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cảm nhận ma pháp nguyên tố bên ngoài cơ thể. Thông qua Băng Tuyết nữ thần chi thạch và Hỏa Diễm thần chi thạch, hỗ trợ khôi phục tinh thần.
Lúc Niệm Băng tỉnh táo lại, trời đã là ban ngày, ánh dương quang qua cửa sổ chiếu trên người hắn, mang đến cảm giác ấm áp. Hắn biết, lần thời gian không ngừng minh tưởng này, nhận thức đối với ma pháp tri thức càng thêm sâu sắc, lý giải về băng hỏa đồng nguyên ma pháp của chính mình đã rõ ràng hơn, mơ hồ cảm giác được, trạng thái cân bằng của hai luồng ma pháp lực hiện tại còn không ổn định, cần từng bước từng bước dung hợp mới có thể đạt tới băng hỏa đồng nguyên chân chính, nhưng cụ thể phải làm thế nào, lại chẳng hề có đầu mối. Băng cùng hỏa dù sao cũng là hai loại cực đoan, hiện tại bởi vì xoay tròn, cho nên mới không có ảnh hưởng gì, một khi mình phá vỡ thế quân bình này, sợ rằng, thân thể mình vô pháp chịu đựng được, trong quá trình dung hợp sau này, có thể bảo trụ tính mạng hay không cũng là vấn đề lớn. Chính bởi nguyên nhân này, Niệm Băng mặc dù biết nếu tiếp tục tu luyện, toàn qua sẽ càng lúc càng lớn mạnh, nhưng nguy cơ tiềm ẩn cũng tăng lên, hắn thật sự không muốn thử nghiệm chút nào. Hiện tại hắn chỉ hy vọng, ở tầng hai, tầng ba của đồ thư quán, thậm chí là tầng thứ tư thần bí kia, có thể có thứ chỉ lối cho mình, mặc dù hy vọng rất mong manh, nhưng ít nhiều cũng vẫn có được vài phần.
Tiếng cửa mở vang lên, Niệm Băng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Long Linh bê một mâm nhỏ tới, vừa nhìn thấy Niệm Băng ở trạng thái tỉnh táo, Long Linh không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng, " Niệm Băng, ngươi kết thúc minh tưởng rồi ? ".
Niệm Băng mỉm cười đáp : " Ta đã minh tưởng rất lâu sao ? Mấy ngày nay đều là ngươi mang thức ăn tới cho ta sao ? ".
Long Linh nói hơi bất mãn : " Ngươi a ! Thích đọc sách là tốt, nhưng cũng không thể đọc cả ngày lẫn đêm như vậy chứ ! Nếu không phải ba ba không cho ta quấy rầy ngươi, ta đã sớm không cho ngươi xem tiếp rồi. Ngươi đọc sách ba ngày ba đêm rồi, sau đó lại minh tưởng hai ngày hai đêm, thật chưa thấy ai hiếu học như ngươi, trách không được niên kỷ còn thấo, mà ma pháp của ngươi lại đã đạt tới đại ma pháp sư cảnh giới. Đây, trước hãy ăn một chút đi, hai ngày minh tưởng, ngươi nhất định đói bụng rồi ".
Niệm Băng đón mâm, trên có một chén cháo trắng và hai cái bánh bao, cùng với một xếp nhỏ dưa muối, đều là những thứ hết sức bình thường, nhưng giờ thấy những đồ ăn này, hắn lại cảm giác có chút ấm áp trong lòng, Long Linh cũng là một cô nương tốt, mình với nàng miễn cưỡng có thể tính là bằng hữu, nàng lại có thể lo lắng cho mình như vậy, phần tình này, cần phải ghi nhớ trong lòng.
" Ngây ra làm gì ! Chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao ? ". Long Linh khẽ huých Niệm Băng một cái.
" À ! Đói, đương nhiên đói bụng, ta ăn ngay đây ".
Long Linh rốt cục cũng kiến thức được một màn lang thôn hổ yết trong truyền thuyết, hai chiếc bánh bao một chén cháo, trong không đến ba mươi lần hô hấp ngắn ngủi đã hoàn toàn sạch bách, Niệm Băng còn chưa hề dừng lại, đem toàn bộ dưa muối đổ vào miệng, nuốt xong xuôi, mới hài lòng vỗ vỗ bụng.
" Ăn nhanh như vậy, không sợ nghẹn sao ? ". Nhìn Niệm Băng ăn như cả đời chưa từng được ăn, Long Linh không nhịn được cười khúc khích.
Niệm Băng đưa mâm trả lại cho Long Linh : " Đa tạ, ta giờ đã nghỉ ngơi rồi, ta muốn tới tầng hai xem sách ".
" Cái gì ? Ngươi còn muốn xem ? Không nghỉ ngơi chốc lát sao ? ". Long Linh giật mình nhìn Niệm Băng.
Niệm Băng mỉm cười, đáp : " Không cần, tầng hai và tầng ba, còn có càng nhiều thứ ta phải học. Thật vất vả mới tới được bảo khố này, ta thật không nỡ ly khai ". Nói xong, hắn đi lên lầu.
Long Linh kéo Niệm Băng lại, nói : " Chờ một chút. Ngươi biết không, ngày hôm qua Tĩnh Tĩnh tới tìm ngươi. Còn có, Yến Phong cũng tới ".
Niệm Băng nhíu mày, nói : " Bọn họ tìm ta có chuyện gì sao ? ".
Long Linh nói : " Yến Phong đến lúc ngươi đang đọc sách, cũng chính là ngày thứ hai kể từ lúc ngươi quay lại, hắn ở cửa nhìn ngươi một hồi, thấy ngươi chuyên chú như vậy, đã lặng lẽ trở về, lúc hắn đi tựa hồ còn nói, bộ dáng ngươi chuyên chú rất hấp dẫn người. Còn nói vài câu kỳ quái, ta cũng không rõ có ý tứ gì, chỉ là biểu tình của hắn lúc ấy là lần đầu tiên ta nhìn thấy ".
Niệm Băng cười khổ nói : " Được rồi, không cần phải tả nữa. A, được rồi, Linh nhi, vậy Yến Phong rốt cục là có địa vị gì ? Tựa hồ ở Băng Tuyết thành, không ai có dũng khí đắc tội với hắn, ngay cả phụ thân của Lạc Nhu tiểu thư, bá tước đại nhân cũng không dám ".
Long Linh nói : " Hắn a ! Thân phận của hắn rất đặc thù, từ bề ngoài mà nói, hắn là nhi tử thứ bảy của đương kim Băng Nguyệt đế quốc quốc vương bệ hạ, chính là thất hoàng tử điện hạ, thế nhưng, lại không biết vì nguyên nhân gì, bị quốc vương bệ hạ đuổi khỏi Băng Nguyệt thành, bắt hắn tới Băng Tuyết thành, cũng ban cho hắn một tòa phủ đệ. Yến Phong tựa hồ cũng không có đam mê thứ gì, mỗi ngày ngoại trừ luyện võ ra, cũng thỉnh thoảng ra phố một chút, số lần tham gia yến hội kể ra thì rất ít, ngày đó, là bởi vì hắn từng nhờ Nhu nhi giúp chuyện gì đó, nên mới phải tới tham gia yến hội, ta thấy hắn đối với ngươi tựa hồ rất đặc biệt, ta là lần đầu tiên thấy hắn quan tâm tới ai đó như vậy ". Nguồn: truyentop.net
Niệm Băng thở dài một tiếng, nói : " Loại quan tâm này cũng chẳng phải là tốt, Tuyết Tĩnh kia tới tìm ta làm gì ? ".
Long Linh đáp : " Hình như Tĩnh Tĩnh đánh nhau với người ta, tựa hồ vẫn còn bị thương, nàng nói với ta, có một nữ nhân tới Thanh Phong Trai tìm ngươi, nàng cùng nọ nữ nhân nọ cãi cọ đôi lời liền quay ra đánh nhau, kết quả là nữ nhân kia rất lợi hại, mấy chiêu đã khiến nàng bị thương, may mà còn Tuyết bá bá ra mặt nói ngươi không còn ở Thanh Phong Trai, nàng mới bằng lòng bỏ đi, theo Tĩnh Tĩnh nói, nữ nhân nọ có thực lực không kém Tuyết bá bá, tựa hồ đã đạt tới vũ đấu gia. Tĩnh Tĩnh nhờ ta chuyển cáo ngươi, nữ nhân kia phá phách không ít đồ của Thanh Phong Trai, tổng cộng giá trị một trăm sáu mươi bảy tử kim tệ, ngươi phải đền cho nàng ".
Niệm Băng toàn thân khẽ chấn động, " Hả ! Chẳng lẽ là nàng tới tìm ta ? Chân là đáng chết, ta sao lại quên mất nàng. Linh nhi, ta phải ra ngoài, cảm tạ ngươi nói cho ta biết việc này ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.