Ngày 18, tháng 3 năm 1x, trời nắng.
Cuối cùng mình cũng học được cách nấu món bò nhúng cay Tứ Xuyên, nhưng mình không còn đợi ai đó tới ăn nữa.
Ngày 20 tháng 3 năm 1x, gió to.
Hôm nay gió rất lớn, trên trời có rất nhiều diều, có điều dây cước của mình sắp hỏng rồi.
Ngày 5 tháng 4 năm 1x, trời mưa.
Nhiều thuốc quá, đắng thật, không muốn uống chút nào.
Ngày 8 tháng 4 năm 1x, trời mưa.
Gần đây ngày nào cũng mưa, liệu mình còn có thể chờ đến lúc trời nắng không đây?
Ngày 18 tháng 4 năm 1x, trời âm u.
Mấy bông hoa hôm qua mua ở cửa hàng đã héo hết rồi. Hôm nay anh cũng không tới tìm mình.
Ngày 6 tháng 5 năm 1x, trời nắng.
Mình chờ được đến lúc trời nắng rồi, nhưng mình mãi không bao giờ có được mặt trời của riêng mình.
############
Ở trong căn phòng tối tăm, nơi nào cũng ngổn ngang chai rượu, nhiều đến mức không đếm được. Phó Dục vẫn mặc trên mình bộ âu phục nhăn nhúm từ ngày hôm qua, dáng vẻ chật vật, cả người toàn mùi rượu.
Hắn cảm thấy không khí xung quanh mình như được che chắn bởi một tấm lưới vô hình đang siết chặt lấy hắn, khiến cho hắn không thở nổi. Hắn muốn ngủ, thế nhưng mỗi khi nhắm mắt lại thì ngay lập tức trước mắt sẽ hiện ra hình ảnh Nguyễn Kim toàn thân đầy máu. Nguyễn Kim của hắn cứ liên tục gọi tên hắn, Phó Dục, Phó Dục, tại sao anh không tới cứu em? Hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-ghi-hinh/2536759/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.