Chương trước
Chương sau
Bên phải chính là Thi Hồn Tông, mà bên trái là Thần Vu Tông, đều là những tông môn Tô Phong đã từng động thủ qua, quan hệ với Hư Thiên Tông là trạng thái đối lập.

Chỉ bất quá lúc này ai cũng không quan tới thù oán riêng tư trước đó, toàn bộ đều đẩy nhanh tốc độ chạy về phía trước, nơi này phát ra tiếng động ầm ầm, hình như có tu sĩ không từng công kích phong ấn tông chủ Tà Băng Tông.

Đi về phía trước năm mươi trượng, đột nhiên có mấy gã tu sĩ chuyển hướng chạy sang phía đám người Tô Phong, đến gần mới nhìn thấy, tổng cộng có ba người, tất cả đều là tu sĩ Huyền Âm Tông.

Hơn nữa có ba người Bạch Ngọc Tiên, Vân Tuyết, Nam Cung Thất, số lượng tu sĩ Huyền Âm Tông hiện tại đã có sáu người, bốn người còn lại không thấy.

Bên phía Hư Thiên Tông thì chỉ còn lại Tô Phong, Hư Tử Uyên, Vô Chân, Vi Thu Lương, Cố Tiêm Trần, tổng cộng năm người, hai vị trưởng lão Thanh Viêm Phong cùng với đệ tử Lãnh Thiên Hàn, Hoàng Phủ Hạo, Ẩn Kiếm Phong, đệ tử Liễu Thanh Y là Lạc Hà Phong, tất cả đều không thấy.

Mấy người rất nhanh hội tụ với nhau, số người còn lại chỉ chừng phân nửa đội ngũ ban đầu, trong ánh mắt hơi lộ vẻ thổn thức, không nhiều lời, tiếp tục chạy về phía trước.

Theo đầu cùng đại điện, cách chỗ phong ấn tông chủ Tà Băng Tông càng lúc càng gần, lại có một nhóm người xuất hiện trước mắt đám người Tô Phong, những người này mặc thuần một màu bạch y, chính là người của Băng Thần Tông Đại Mông.

Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông, Băng Thần Tông, thành viên ngũ đại tông môn đều liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt lộ vẻ cừu hận, lúc này sắp tới thời điểm tranh đoạt Chiến Thần Lệnh, cho dù là tu sĩ Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông cũng tự giác chia thành hai bộ phận, thoáng tách ra một đoạn khoảng cách, đề phòng lẫn nhau.

Tô Phong cảm giác được một đạo ánh mắt nóng bỏng cùng với một đạo ánh mắt thanh lãnh nhìn chăm chú lên người hắn. Đạo ánh mắt nóng bỏng kia chính là thiếu chủ Thi Hồn Tông Lỗ Ngân Hùng, nhìn Tô Phong lộ rõ khuôn mặt tươi cười, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích, giống như quái đại thúc nhìn tiểu la lị, khiến Tô Phong cảm giác buồn nôn.

Bên cạnh Lỗ Ngân Hùng đã không còn thấy Hoàng Phủ Hạo, hẳn là bị Lỗ Ngân Hùng chơi chán rồi, kết cục có thể nghĩ.

Lúc đầu nếu không phải Hoàng Phủ Hạo chủ động công kích Tô Phong, cho dù Lỗ Ngân Hùng có tới Tô Phong cũng sẽ không vứt bỏ hắn cùng với Liễu Thanh Y đào tẩu một mình.

Đáng tiếc, trời làm bậy còn có thể sống, tự làm bậy không thể sống…

Hoàng Phủ Hạo tự mình đưa mình vào con đường chết, không thể trách ai.

Mặt khác một đạo ánh mắt thanh lãnh chính là thánh nữ Mông Tiên Âm của Băng Thần Tông, Tô Phong đã từng cứu nàng một lần trên tay tu sĩ Tàng gia, thời điểm nhìn thấy Tô Phong có chút chú ý, chỉ là ánh mắt băng lãnh giống như băng đao.

Nghìn năm trước, tông chủ Hư Thiên Tông cùng với vài trưởng lão chết vào trong tay tu sĩ Mông gia, quan hệ giữa Đại Mông và Hư Thiên Tông so với nhiều đại doanh khác ác liệt hơn rất nhiều, Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông chính là hai tiên tông thù hận bất cộng đái thiên, đệ tử hai tông bị cấm kết giao, Tô Phong chỉ nhìn lướt qua Mông Tiên Âm, không hề lộ ra biểu tình quen biết.

Các thế lực lớn tiến vào trong di chỉ địa cung trên cơ bản đều đã tề tụ đầy đủ, chỉ thiếu đại doanh Tàng gia cùng với Âm Dương Ma Tông… Như vậy người công kích phía trước hẳn là một trong hai thế lực nảy rồi.

Đại doanh Đế Đình là thế lực cực mạnh trong bốn đại Đế Đình, Âm Dương Ma Tông đại biểu cho thế lực thánh đình Đại Kiền, đại doanh Tàng gia và Âm Dương Ma Tông chính là hai thế lực cực mạnh trong các thế lực tiến vào di chỉ địa cung.

Nếu đệ tử hai thế lực này chạm mặt, tránh không được chiến đấu một trận, nhưng lúc này phía trước chỉ có thanh âm công kích phá phong ấn, mọi người tự nhiên không muốn Chiến Thần Lệnh bị kẻ khác đoạt được, liếc mắt cừu hận lẫn nhau, tiếp tục chạy về phía trước.

Tô Phong kéo cánh tay Hư Tử Uyên, nhỏ giọng nói:

- Sư tỷ, theo sát ta, phong ấn mở, chúng ta lập tức chạy tới đan dược phòng tìm thuần dương đan phương quan trọng hơn.

Hư Tử Uyên nói:

- Chiến Thần Lệnh thì sao?

Tô Phong nói bên tai nàng:

- Có Vô Chân sư huynh và Vi sư thúc chém giết là được rồi.

Hư Tử Uyên gật đầu.

Vân Tuyết cách đó không xa thấy lúc này Tô Phong và Hư Tử Uyên châu đầu ghé tai, trong mắt hiện lên một tia đố kỵ, đọc theo đường đi Tô Phong và Hư Tử Uyên rất thân mật, mọi người xung quanh đều rõ ràng, khi đó Vân Tuyết không hề có chút lòng đố kỵ nào, ngược lại đi một chỗ với Bạch Ngọc Tiên, luôn luôn nghểnh cao đầu, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

Thế nhưng từ lúc Tô Phong cứu bọn họ từ trong trận pháp của Âm Dương Ma Tông ra, biết được Tô Phong có quen biết với một tiên sĩ trâu bò không gì sánh được như Ngô Tinh, tâm lý của nàng lại xảy ra biến hóa, trong lúc bất tri bất giác nàng đối với Bạch Ngọc Tiên bất hòa một chút.

Lúc này Tô Phong một lòng hướng về Hư Tử Uyên, đồng thời nghĩ cách tìm kiếm thuần dương đan phương, tự nhiên không phát hiện ra Vân Tuyết đột nhiên lộ ra ánh mắt dị dạng.

Đệ tử các tông môn rất nhanh chạy tới đầu cùng đại điện băng cung, đệ tử công kích phong ấn phía trước rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt mọi người, có mười một gã tu sĩ đang toàn lực công kích về phong ấn phía trước, trên y phục của những tu sĩ này có thêu hình thanh long uốn lượn, chính là tu sĩ đại doanh Tàng gia.

Trong mười một tu sĩ này dĩ nhiên có ba tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, tám người còn lại bốn người Dẫn Hồn trung kỳ, bốn người Dẫn Hồn sơ kỳ, tu sĩ Trúc Thai Kỳ không có người nào.

Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông, Thi Hồn Tông, Băng Thần Tông, Thần Vu Tông, năm đại tiên tông phương nào cũng có ít nhất hai người tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, mặc kệ thế lực phương nào so sánh với đại doanh Tàng gia đều thu kém hơn không ít.

Mọi người liên tiếp xuất hiện, chúng tu sĩ Tàng gia cảnh giác dừng công kích, xoay người lại, thế lực sáu phương đứng thành sáu phương hướng, tất cả đều đề phòng quan sát lẫn nhau, cho dù là Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông thường ngày luôn liên thủ với nhau cũng bảo lưu một ít khoảng cách.

Mọi người nhất tề nhìn nhau, không khí thực sự quá phức tạp, không một phương nào dám động thủ trước, nhưng cũng không có ai dám thả lỏng đề phòng.

Một tầng phong ấn này chỉ là sóng gợn trong suốt, vừa rồi tu sĩ Tàng gia công kích đã lâu, sóng gợn đã tán loạn hơn rất nhiều, nếu như tiếp tục công kích, tin tưởng không quá lâu sau là có thể công phá phong ấn rồi.

Xuyên thấu qua tầng sóng gợn trong suốt, mọi người có thể nhìn thấy, trên đài cao phía trước có một bộ xương khô ngồi trên ghế lớn, bộ xương khô này chính là thi thể tông chủ Tà Băng Tông, trải qua nghìn năm biến hóa, sớm đã hóa thành bộ xương khô, bên hông bộ xương khô có một khối lệnh bài, Tô Phong từ xa nhìn lại, so với Chiến Thần Lệnh cực kỳ giống nhau, không trách không có người nào hoài nghi, Chiến Thần Lệnh đã không còn trong di chỉ địa cung nữa rồi.

Nghìn năm trước tam tộc đại chiến chỉ vì tranh đoạt một Chiến Thần Lệnh giả như vậy, đồng thời tu sĩ Độ Hư cảnh cũng bởi vì vậy mà ngã xuống không ít, thế nhưng kết quả không người nào phân biệt được Chiến Thần Lệnh là thực hay giả, dục vọng của tu sĩ so với con người thường quả nhiên mạnh mẽ hơn trăm lần, nghìn lần.

Đột nhiên, một tu sĩ Tàng gia có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ ha ha cười nói:

- Mông Khải Vân, Vu Dạ Ương, tam đại Đế Đình Đại Doanh, Đại Mông, Đại Ly chúng ta liên thủ, trước tiên tiêu diệt toàn bộ đám người còn lại, sau đó tranh đoạt Chiến Thần Lệnh bằng bản lĩnh, thế nào?

Hãi gã tu sĩ đứng đầu Băng Thần Tông, Thần Vu Tông khẽ nhúc nhích thân thể, nhìn tình huống này, chính là hai người Mông Khải Vân và Vu Dạ Ương.

Mông Khải Vân là một nam tu năm nay chừng quá ba mươi tuổi, Vu Dạ Ương thì từ đầu tới chân thuần một màu đen, nhìn không ra tuổi tác, tướng mạo, thậm chí là giới tính.

Mông Khải Vân hừ lạnh một tiếng nói:

- Tàng Mục Bắc, ai không nhìn ra được nơi này chỉ có Tàng gia các ngươi có thực lực mạnh nhất, hắc hắc… Các vị đạo hữu, ta nghĩ chúng ta nên liên thủ tiêu diệt Tàng gia trước, Chiến Thần Lệnh thuộc về phương nào bằng vào bản lãnh.

Nghe lời nói của Mông Khải Vân, tu sĩ Thi Hồn Tông và Huyền Âm Tông đều nhất tề gật đầu, mặt có dị sắc, hiển nhiên là tán thành.

Bất quá Hư Thiên Tông bởi vì là kẻ thù truyền kiếp với Băng Thần Tông, đối với Mông Khải Vân tất nhiên vô cùng khinh bỉ.

Tàng Mục Bắc rõ ràng là tu sĩ thủ lĩnh Tàng gia, nghe vậy không hề tức giận, cười hắc hắc, ánh mắt đảo qua rơi vào chúng tu sĩ Thần Vu Tông, nói:

- Vu Dạ Ương, Mông gia muốn chọn con đường ngu xuẩn, Vu gia các ngươi thì sao đây?

- Thần Vu Tông nguyện cùng tiến lui với Tàng gia.

Một thanh âm nữ tử mềm mại trong trẻo từ trong trường bào đen kịt phát ra, Vu Dạ Ương kia chính là một nữ tu.

- Ha ha…

Tàng Mục Bắc cười lớn một tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua chúng tu sĩ, nói:

- Có Thần Vu Tông các ngươi liên thủ, dám đạo chích nho nhỏ này có gì nhảy nhót được? Vu Dạ Ương, các ngươi chỉ cần để ý đối phó với đám người Mông gia là được, số còn lại Tàng gia chúng ta lo liệu.

Khẩu khí thật lớn, mọi người vừa nghe đều vô cùng phẫn nộ, Tàng Mục Bắc dĩ nhiên không để Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông, Thi Hồn Tông vào trong mắt. Phải biết rằng, ba đại tiên tông tổng cộng hai có tới sáu tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, mà Tàng gia chỉ có ba người.

Đối với sắc mặt giận dữ của mọi người, Tàng Mục Bắc thu vào trong mắt vô cùng thỏa mãn, đổi thủ nổi giận nói rõ đả kích của hắn đã có tác dụng rồi.

Vu Dạ Ương nghi hoặc hỏi:

- Nếu là người của Âm Dương Ma Tông đến thì nên phân chia thế nào?

Tàng Mục Bắc liếc mắt nhìn xa xa, trong ánh mắt lưu động quang hoa, nói:

- Tu sĩ Âm Dương Ma Tông cho tới bây giờ vẫn không xuất hiện. Hừ, nếu không phải là xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chính là cố ý ẩn nấp, muốn chiếm tiện nghi cuối cùng.

Vu Dạ Ương nói:

- Hắc hắc, sau khi chúng ta tiêu diệt những tu sĩ này, cho dù tu sĩ Âm Dương Ma Tông có xuất hiện, sợ là bọn họ không chịu nổi.

- Không sai!

Tàng Mục Bắc gật đầu nói:

- Mông gia Băng Thần Tông giao cho các ngươi, hắc hắc… Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông, Thi Hồn Tông, cho các ngươi kiến thức lực lượng của Đế Đình là không thể ngăn cản được.

Nói xong, mi tâm Tàng Mục Bắc bay ra một thanh mộc lăng màu xanh quát lớn:

- Giết…

Tiếng giết vừa vang lên, tu sĩ Thần Vu Tông nhất thời phóng xuất ra pháp bảo nhất tề công kích về phía tu sĩ Băng Thần Tông, lập tức mở màn trận chiến ác liệt.

Mà Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông bởi vì lúc này có địch nhân chung, tu sĩ hai tông lại một lần nữa đứng sánh vai hợp tác với nhau, nghe được Tàng Mục Bắc hô lên một tiếng liền lập tức chuẩn bị, đề cao chú ý, hoàn toàn tập trung lên người tu sĩ Tàng gia.

Đúng lúc này…

Tám tu sĩ Thi Hồn Tông đều phóng ra một kiện pháp bảo, đồng thời tám thi hồn đột ngột xuất hiện, hướng về phía tu sĩ Hư Thiên Tông, Huyền Thiên Tông công kích mãnh liệt.

Chúng tu sĩ Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông đều đặt toàn bộ lực chú ý lên người đại doanh Tàng gia, trăm triệu lần không ngờ tới tu sĩ Thi Hồn Tông đột nhiên xuất thủ đối với bọn họ, nhất thời có mấy người bị pháp bảo trực tiếp đánh trúng.

Huyền Âm Tông càng có một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ bị một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông phóng ra pháp bảo đánh trúng đầu, lại bị thi hồn đánh một quyền vào vết thương cũ, trong chớp mắt đã bỏ mình tại chỗ.

Tô Phong đã bị Lỗ Ngân Hùng chiếu cố đặc biệt, chỉ thấy thi hồn của Lỗ Ngân Hùng mang theo đạo đạo gợn sóng không gian, oanh kích hướng về phía Tô Phong. Lỗ Ngân Hùng liên tiếp đánh ra hai chưởng tập trung vào Tô Phong, hai đạo chưởng cương đen kịt nhất thời bám sát hai bên trái phải thi hồn, nhất tề oanh kích một lúc.

Từ ngày nổi lên sát tâm đối với Tô Phong, sát ý trong lòng Lỗ Ngân Hùng liên tục lớn lên theo thời gian, không hề giảm bớt mà càng ngày càng mạnh mẽ, hiện tại sát khí càng thịnh.

Vừa mới mở màn tranh đấu, Lỗ Ngân Hùng đã chọn mục tiêu công kích chính là Tô Phong.

Mười một tu sĩ Tàng gia đều ha ha cười lớn, không hề để ý tới tranh đấu bên phía Băng Thần Tông và Thần Vu Tông, đột nhiên nhất tề xuất thủ công kích mãnh liệt về phía tu sĩ Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông.

Lúc chưa tiến vào di chỉ địa cung, tu sĩ Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông tận mắt nhìn thấy Tàng Thiên Cơ đánh ra một chưởng đối với tu sĩ Thi Hồn Tông, đồng thời còn mắng to một tiếng cút, tất cả đệ tử hai tông đều cho rằng Thi Hồn Tông đối với Tàng gia nhất định bất mãn tới cực điểm trong lòng.

Thế nhưng, căn bản không hề nghĩ tới, Tàng gia dĩ nhiên liên thủ với Thi Hồn Tông?

Trách không được Tàng gia dám nói lời mạnh miệng như vậy, trách không được Tàng gia chính diện đối kháng với tam đại tiên tông như Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông và Thi Hồn Tông mà không hề có chút lo lắng, nguyên lai người của Thi Hồn Tông đã đứng một bên với Tàng gia.

Tu sĩ Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông hiểu rõ đạo lý này thì đã quá muộn, một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Huyền Âm Tông bị một trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông đánh lén trực tiếp miểu sát.

Lỗ Ngân Hùng công kích về phía Tô Phong, còn Vô Chân và Vi Thu Lương trong lúc nhất thời không hề bị tu sĩ Thi Hồn Tông công kích.

Bất quá Vô Chân và Vi Thu Lương lúc này không hề có chút cảm giác thoải mái nào, bởi vì ba tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng gia đã nhất tề xuất thủ về phía bọn họ, ba kiện pháp bảo giống như mộc lăng đều oanh kích vào hai người bọn họ.

Ba kiện pháp bảo giống như mộc lăng toàn bộ đều là pháp bảo trung phẩm, lực công kích rất mạnh lại tương đối to lớn, Tô Phong có thể phán đoán ra được, mộc lăng mà ba người sử dụng chính là Mộc Linh Trùy trong Ngũ Linh Phân Thần Trùy, nếu như tập hợp đầy đủ Kim Linh Trùy, Hỏa Linh Trùy, Thủy Linh Trùy, Thổ Linh Trùy, Mộc Linh Trùy luyện chế thành pháp bảo thì sẽ trở thành pháp bảo cực phẩm. Bất quá chỉ đơn độc là Mộc Linh Trùy, lực công kích không thể xem thường, uy lực của pháp bảo trung phẩm không chỉ tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với Trúc Thai Kỳ và Dẫn Hồn Kỳ, cho dù là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ nếu không cẩn thận cũng sẽ bị một kích trọng thương.

Chiến đấu trong sát na bắt đầu, Thần Vu Tông đối đầu với Băng Thần Tông, Đế Đình Đại Doanh và Thi Hồn Tông liên thủ chống lại Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông. Thần Vu Tông và Băng Thần Tông đánh nhau hoàn toàn ngang sức ngang tài, thế nhưng bên phía Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông ngay từ lúc chiến đấu bắt đầu đã tổn thất một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ.

Hiện tại Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông có ba tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, mà Đại Doanh Tàng gia có ba tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, hơn nữa cộng thêm hai người Thi Hồn Tông là năm người.

Tuy nói Lỗ Ngân Hùng chọn lựa mục tiêu công kích là Tô Phong, thế nhưng Vô Chân, Vi Thu Lương, cộng thêm vị trưởng bối Huyền Âm Tông cũng không có khả năng là đối thủ của bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ bên phía Tàng gia và Thi Hồn Tông.

Đồng thời, ngoại trừ tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ ra, bên phía Tàng gia có tám tu sĩ khác, Thi Hồn Tông có sáu tu sĩ, mà bên phía Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông, bỏ qua Cổ Thần và ba tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, số lượng tổng cộng lại mới có sáu người, sao có thể là đối thủ của mười bốn tu sĩ?

Ngay từ khi chiến đấu bắt đầu, Hư Thiên Tông và Huyền Thiên Tông đã rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.

Không cho phép Tô Phong suy nghĩ nhiều, chưởng cương của Lỗ Ngân Hùng cùng với quyền cương của thi hồn đã oanh kích tới trước mặt.

Khóe miệng Tô Phong nhếch lên, Tô Phong bắt ấn, Băng Ấn bay ra, chặn đứng quyền cương thi hồn, đồng thời xoay chuyển người, cấp tốc đánh ra Băng thần quyền, hai đạo quyền cương cùng với hai chưởng cương của Lỗ Ngân Hùng va chạm một chỗ.

Ầm một tiếng nổ vang, chưởng cương tiêu tán, sóng khí tràn ra bốn phía, toàn thân Lỗ Ngân Hùng chấn động, thất kinh. Hai đạo chưởng cương của hắn dĩ nhiên bị Tô Phong dùng hai quyền đánh tan, mà quyền cương của Tô Phong tuy rằng giảm sút uy lực, thế nhưng quyền hình ngưng tụ vẫn chưa hề tiêu tan.

Hiện tượng này chứng minh quyền cương của Tô Phong còn mạnh hơn chưởng cương của Lỗ Ngân Hùng, đồng thời thực lực mạnh hơn hắn.

Lỗ Ngân Hùng giận dữ, há mồm phun mạnh, một lá cờ màu đen từ trong miệng đón gió bành trướng.

Tô Phong mặc kệ lá cờ màu đen phun ra từ trong miệng Lỗ Ngân Hùng, hai tay lại tiếp tuc bắt ấn Băng Ấn lại lần nữa xuất hiện trước người hắn.

Lúc này, tất cả tu sĩ Tàng gia và Thi Hồn Tông đều đã tấn công mãnh liệt, đột nhiên có tiếng hét thảm, lại một tu sĩ Huyền Âm Tông chết dưới màn công kích mãnh liệt của tu sĩ Tàng gia, tình thế hoàn toàn nghiêng hẳn một bên.

Tô Phong nhìn thoáng qua Hư Tử Uyên, nàng có Cực Quang Bảo Kính hộ thân, không cần lo ngại.

Tình huống lúc này xem xét, nếu như Tô Phong không lấy ra thực lực chân chính, đối mặt với công kích liên thủ của Tàng gia và Thi Hồn Tông, Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông chỉ sợ không có bất cứ cơ hội thủ thắng nào.

Tô Phong nhướng mày, lúc này một tu sĩ Dẫn Hồn kỳ bên phía Huyền Âm Tông đã bỏ mạng, nếu như hắn hiển lộ thực lực quá mức mạnh mẽ, các tiên tông khác có nhiều tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ như vậy, nếu là liên thủ hắn cũng không sợ, tự nhiên muốn cho mọi người đấu nhau một sống một chết, số lượng tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ tốt nhất là tổn thương phân nửa, lúc đó mới bại lộ tu vi chân chính, đại sát bốn phương.

Với tình thế này, muốn mọi người đánh tới người chết ta sống hiển nhiên không được, bằng không chưa đợi chúng tu sĩ đánh tới tử thương một nửa thì toàn bộ người của Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông đã bị Tàng gia và Thi Hồn Tông tiêu diệt rồi.

Tô Phong hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lật tay trái, một đạo phù chú bay ra, quang hoa nở rộ, hóa thành kiếm cương chói mắt.

Bảo phù thần kiếm bảo phù!

Một tấm bảo phù cuối cùng của Tô Phong, một trong ba tấm bảo phù có uy lực công kích mạnh nhất.

Thần kiếm bảo phù xuất hiện có thể kích thương bất luận tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ nào có mặt nơi đây, thế nhưng Tô Phong phóng ra thần kiếm bảo phù lại không hề công kích vào bất cứ tu sĩ nào, mà trực tiếp ném mạnh về phía đạo phong ấn sóng gợn trong suốt cách đó không xa.

Chỉ cần phá hủy phong ấn, Chiến Thần Lệnh ở ngay trước mặt, hắc hắc… Trong lòng Tô Phong cười cười, bọn họ muốn không loạn không giết lẫn nhau cũng không có khả năng.

Oanh…

Một tiếng nổ mạnh thật lớn đột nhiên vang lên, tiếng nổ đinh tai nhức óc hấp dẫn lực chú ý của tất cả tu sĩ trong đại điện băng cung, mọi người đồng thời dừng công kích, ánh mắt chuyển hết sang phương hướng phát sinh tiếng nổ mạnh.

Thần kiếm bảo phù hóa thành kiếm cương chói mắt không gì sánh được, tựa hồ phát ra quang mang vạn trượng, một kiếm đâm mạnh vào phong ấn sóng gợn trong suốt, nhất thời xuất hiện vô số đường nứt nẻ giống như mạng nhện, đồng thời lấy chỗ công kích làm trung tâm, lan tràn bốn phía.

Nhất là cỗ bị kiếm cương công kích lập tức bị oanh kích tạo thành mộ lỗ thủng lớn bằng thân người.

Toàn bộ phong ấn lung lay sắp đổ, mắt thấy sẽ bị tan vỡ.

Một kích của thần kiếm bảo phù còn chưa đủ, kiếm cương thoáng lờ mờ một ít, thế nhưng quang mang vẫn vô cùng chói mắt, lại tiếp tục một hướng về phía phong ấn sóng gợn trong suốt đâm mạnh…

Ầm một tiếng nổ, thần kiếm bảo phù liên tục phát sinh hai lần công kích, uy lực vô hạn tiếp cận với tu sĩ Bồi Nguyên kỳ dùng toàn lực, phong ấn sóng gợn trong suốt vốn đã sớm bị chúng tu sĩ Tàng gia tổn thương tới căn cơ, hiện tại bị thần kiếm bảo phù liên tiếp oanh kích hai lần, nhất thời bị nghiền nát, trong sát na biến mất không còn bóng dáng. Phong ấn vừa mất, thi thể của tông chủ Tà Băng Tông trực tiếp bại lộ trước mắt mọi người, ánh mắt mọi người nhất tề tập trung nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam, đương nhiên ánh mắt của bọn họ không phải nhìn vào thi thể tông chủ Tà Băng Tông, mà là lệnh bài cổ phác treo bên hông đối phương.

Một đạo bóng đen nhanh như thiểm điện nhảy lên lao về phía Chiến Thần Lệnh, người này từ đầu tới chân hoàn toàn là màu đen, toàn bộ thân thể bị bao phủ trong hắc bào, chính là một trong hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thần Vu Tông.

Hai hàng lông mày của Tàng Mục Bắc dựng thẳng, nhất thời giận dữ, quát lớn:

- Ngăn cản hắn…

Hai gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng gia nhất thời phóng ra pháp bảo, oanh kích về phía đạo bóng đen, Tàng Mục Bắc thì trực tiếp xông lên chộp lấy Chiến Thần Lệnh.

Chiến Thần Lệnh hiển lộ trước mắt mọi người, Đại Doanh Tàng gia và Thần Vu Tông đã sớm có ước định, nhưng hiện tại biến mất không còn chút bóng dáng nào.

Giờ khắc này, có tu sĩ phương nào nhìn vào Chiến Thần Lệnh kia, ánh mắt không hiện ra vẻ tham lam?

Trong sát na tu sĩ Băng Thần Tông, Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông nhất tề lao tới Chiến Thần Lệnh mà chúng tu sĩ Thi Hồn Tông, kể cả chúng tu sĩ Tàng gia cùng nhau chắn phía trước chúng tu sĩ.

Khóe miệng Tô Phong vểnh lên, Chiến Thần Lệnh vừa ra mọi người lập tức tranh đoạt, nhiều tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ như vậy, không sợ bọn họ không liều mạng, một hồi loạn chiến diễn ra, chung quy sẽ có người ngã xuống.

- Sư tỷ, đi theo ta.

Tô Phong nắm lấy bàn tay Hư Tử Uyên, giống như thiểm điện chuyển hướng, vòng qua trung tâm chiến trường, chạy sang phía bên phải hướng về phía phòng luyện đan phía sau đại điện.

Lúc này ánh mắt mọi người đều bị Chiến Thần Lệnh hấp dẫn, căn bản không một ai lưu ý tới việc Tô Phong và Hư Tử Uyên rời đi. Bất quá có một người luôn luôn tập trung tâm tư trên người Tô Phong, đột nhiên thấy hắn cầm tay Hư Tử Uyên lặng lẽ chạy đi, Vân Tuyết nhất thời hô lên:

- Tô Phong, ngươi muốn đi đâu.

Nói xong thân thể Vân Tuyết nhoáng lên, nhất thời bỏ qua Bạch Ngọc Tiên đuổi theo phía sau Tô Phong.

Thanh âm của Vân Tuyết không lớn, thế nhưng lúc này không có ai nói lời nào, tự nhiên thanh âm của nàng bị không ít tu sĩ nghe vào trong tay, bất quá đại bộ phận tu sĩ chỉ quét mắt nhìn qua Tô Phong, chiến đấu không hề dừng lại. Đối với bọn họ mà nói, Tô Phong đi hay lưu lại căn bản không liên quan tới bọn họ, Chiến Thần Lệnh mới là mục tiêu tranh đoạt. Thế nhưng, có mấy người nhìn Tô Phong, ánh mắt lưu ý, ví dụ như Lỗ Ngân Hùng, ví dụ như Bạch Ngọc Tiên, ví dụ như Vô Chân… Loạn chiến cùng nhau, Lỗ Ngân Hùng bị hai tu sĩ khác công kích, nhất thời quên mất sự tồn tại của Tô Phong, lúc này đột nhiên chú ý tới Tô Phong, sát ý trong mắt bùng phát mạnh mẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.