Hư Tử Uyên kinh ngạc liếc nhìn Tô Phong, rõ ràng nàng cũng không tin những gì Văn Sư Hào nói, nửa tháng vừa qua, mặc dù vẫn chưa thể coi là hoàn toàn quen biết, nhưng trong mắt nàng, Tô Phong tuyệt đối không phải loại người đó.
Trên thực tế, đúng là như vậy, Tô Phong không chủ động đi làm mấy chuyện vớ vẩn này, nếu như không phải Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi chủ động mò đến, hắn làm sao cố ý đi tìm chúng?
Hoàng Dược Tiên liếc nhìn Tô Phong, ánh mắt cũng có chút dị sắc, lúc Tô Phong mới nhập môn, Hoàng Dược Tiên đã để ý đến hắn, nên có ấn tượng rất sâu sắc. Rõ ràng ông không ngờ, tên đệ tử khốn kiếp mà Văn Sư Hào nhắc đến lại chính là Tô Phong.
Ánh mắt Hoàng Dược Tiên dừng lại chỗ Vệ Tử Kì, hỏi:
- Tử Kì, đệ tử này nhập môn ba tháng là ngươi hướng dẫn, ngươi thử nói xem, biểu hiện của hắn thế nào?
Vệ Tử Kì liếc nhìn Tô Phong, có chút sợ hãi, nói:
- Thủ tọa sư bá, đệ tử... đệ tử.
Thấy Vệ Tử Kì như vậy, mọi người đều khó hiểu không biết Vệ Tử Kì vì sao lại ấp a ấp úng không chịu nói.
- Bảo ngươi hướng dẫn đệ tử mới là các trưởng bối tín nhiệm ngươi.
Văn Sư Hào quát:
- Xem ngươi dạy dỗ thế nào? Dạy ba tháng, mà chẳng có một chút ấn tượng? Thời gian ba tháng đó, ngươi làm những gì?
Lúc này, Hoàng Phủ Cực mới tiến lên trước một bước, nói:
- Thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-de/3096264/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.