Vừa nhìn thấy thiếu nữ này, Tô Phong đã đại khái đoán ra nàng là Hư Tử Uyên. Nhìn thấy Hư Tử Uyên, Tô Phong rất muốn chạy tới làm quen với nàng, nhưng khổ nỗi hai người không quen biết nhau.
Số người có mặt ở đây không dưới con số một ngàn, đương nhiên, không phải ai cũng đến khám bệnh, hơn bảy mươi phần trăm trong số đó chỉ muốn đến xem tiên nữ Hư Thiên Tông trong truyền thuyết, ba mươi phần trăm còn lại mới là có bệnh thực sự.
Nếu như là bác sĩ bình thường, hơn ba trăm bệnh nhân, có khám ba ngày ba đêm e rằng cũng không hết. Nhưng, tất cả người bệnh trong tay Hư Tử Uyên, cùng lắm chỉ mất một hai giây, hoặc là được cô truyền một tia chân khí, hoặc là nuốt một viên đơn dược, bệnh tật gì lập tức tan biến, việc chữa bệnh diễn ra tương đối nhanh.
Số người đến xem phần lớn đều là tu sĩ muốn trở thành đệ tử Hư Thiên Tông, những tu sĩ này, phần lớn đều có Tiên Thiên cảnh tu vi, người thì dùng pháp khí đứng giữa không trung, người thì đứng trên một ngọn cây nào đó, cảnh tượng hoành tráng vô cùng.
Những người đến xem bệnh thấy vậy, cũng không sợ hãi mà ngược lại càng thêm tôn kính Hư Tử Uyên hơn. Ngay cả đại tiên cũng đến xem tiên nữ, vị tiên nữ này ắt hẳn phải rất lợi hại.
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên hai mắt sáng rực, đáp xuống đất, đứng vào hàng người chờ khám bệnh. Một canh giờ sau, gần ba trăm bệnh nhân đã được Hư Tử Uyên chữa khỏi, bây giờ đến lượt Tô Phong.
Bịch bịch bịch bịch...
Trái tim Tô Phong Như đang đánh trống, lần đầu tiên đứng trước một mỹ nữ như Hư Tử Uyên, Tô Phong cũng không biết phải làm gì.
- Đạo hữu, ngươi có bệnh hay không?
Giọng nói như hoàng oanh của Hư Tử Uyên vang lên bên tai Tô Phong.
Tô Phong gật gật đầu, thuận miệng nói:
- Ta có bệnh.
Hư Tử Uyên nhìn thoáng qua một lượt, nói:
- Khí sắc của ngươi rất tốt, nào... Ngồi xuống đây, ta bắt mạch cho ngươi.
Hư Tử Uyên kéo Tô Phong ngồi xuống cạnh bàn, nắm lấy cổ tay hắn khiến hắn hơi lúng túng. Kiếp trước Tô Phong là một trạch nam, ít khi tiếp xúc với mỹ nữ. Giờ lại có mỹ nữ cầm cổ ay bắt mạch khiến hắn khá ngại ngùng. Lúc đầu khi chưa gặp Hư Tử Uyên, Tô Phong đã xác định nàng là của Cổ Thần, nhưng giờ nhìn thấy nàng thì mọi suy nghĩ của hắn được ném hết ra sau đầu.
Tô Phong lập tức cảm thấy vô số ánh mắt sắc như dao đang chém vào mặt hắn. Hư Tử Uyên khám bệnh, không bao giờ bắt mạch cho ai, chỉ cần nhìn qua là biết bệnh chỗ nào, bị thương ở đâu, sau đó cho một viên đơn dược, hoặc là đánh một đường chân khí là đã chữa khỏi. Tô Phong là người đầu tiên được Hư Tử Uyên bắt mạch cho.
- Nữ thần của ta... cái tên đó rốt cục bị bệnh gì mà được nàng đích thân bắt mạch? Ta chỉ muốn chặt đứt tay hắn thôi...
Tu sĩ xung quanh thi nhau lẩm bẩm.
Lúc Hư Tử Uyên đặt tay lên tay Tô Phong, nhịp tim Tô Phong dần bình tĩnh lại.
- Đạo hữu, ngươi hình như không có bệnh gì?
Một lúc lâu sau, Hư Tử Uyên hơi nhíu mày, nói.
Nhìn biểu tình của cô giống như đã làm gì sai, không tìm ra nguồn gốc căn bệnh vậy.
- Mẹ kiếp... Không bệnh mà còn tìm nữ thần...
Không ít ánh mắt bắt đầu bùng lửa.
- Ta có bệnh tương tư, thường xuyên nhớ thương một cô gái, cô ấy mắc một căn bệnh kì lạ, thỉnh thoảng lại bị huyền âm hàn khí dày vò, vô cùng đau đớn, nhưng cô ấy luôn nghĩ cho người khác, không biết bây giờ cô ấy sống thế nào? Có tốt hay không?
Nói xong câu này, Tô Phong cảm thấy hình như mình nghe câu này ở đâu rồi thì phải. Giật mình, hắn nhớ ra đây là câu mà Cổ Thần trả lời khi Hư Tử Uyên hỏi.
Hư Tử Uyên thoáng đỏ mặt, căn bản không nghĩ người To Phong nói chính là nàng, rụt tay lại, nói:
- Xin lỗi, ta chỉ chữa được bệnh về thân thể, tâm bệnh của ngươi, ta không chữa được.
- Súc sinh.... Như thế cũng được sao? Dám trêu chọc nữ thần của chúng ta? Tên tiểu tử này đê tiện quá? Nhưng sao ta không nghĩ ra cách bịa đại có bệnh tương tư lại có thể khiến nữ thần chủ động bắt mạch...
Tu sĩ bốn phía gần như phát điên, trái tim tan nát.
Hư Tử Uyên còn phải chữa bệnh cho những người phía sau, Tô Phong không tiếp xúc với cô được nhiều, từ vô số những ánh mắt sắc nhọn xung quanh, Tô Phong biết, nếu như còn làm phiền Hư Tử Uyên nữa, những trái tim sắp phát điên này nói không chừng sẽ làm nổ tung cả tiểu vũ trụ.
Hư Tử Uyên như hoa sen trên núi tuyết, mỹ lệ mà thánh khiết, khiến người ta không thể động bất cứ tạp niệm gì, những tu sĩ đến xem sớm đã coi cô như nữ thần, Tô Phong không có bệnh mà chạy đến bắt chuyện với cô, nói bị bệnh tương tư gì đó, sớm đã khiến mọi người xì khói.
Tô Phong thì vẫn muốn trò chuyện với Hư Tử Uyên lâu hơn, nhưng xem ra bây giờ không phải lúc, nói:
- Đa tạ cô nương, nhìn thấy cô nương, bệnh của ta đỡ hơn rất nhiều.
Những lời này đúng là có chút mập mờ, nhưng tính tình Hư Tử Uyên ôn hòa, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Tô Phong lùi sang một bên, đứng nhìn từ xa cho đến khi mặt trời ngả về đằng Tây, Hư Tử Uyên thu dọn đồ đạc, quay về Bách Thảo Phong, hắn mới trở về Thanh Dương Thành.
Động thân chưa lâu, Hàn Phong phát hiện có hai tu sĩ đang phi độn về phía hắn, nhìn biểu tình trên mặt, hình như rất giận, xem ra đến gây chuyện, lúc nãy Hư Tử Uyên còn ở đó, họ dù bốc hỏa nhưng vẫn cố nhịn, bây giờ Hư Tử Uyên đi rồi, thấy Tô Phong vẫn còn, hai người rõ ràng muốn dạy cho Tô Phong một bài học.
Trong suy nghĩ của họ, Tô Phong đơn giản là một kẻ coi thường nữ thần.
Tô Phong không nói gì lắc lắc đầu, tăng tốc độ, bỏ hai tu sĩ lại phía sau, trước khi trời tối về đến Thanh Dương Thành, nhà trọ Liệt Diễm, bảo tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng còn mình thì lên thẳng lầu.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Phong đều ở trong nhà trọ Liệt Diễm, rất nhanh, ngày mùng năm đã tới, Tô Phong trả phòng, tìm đến điểm đón tiếp gần nhất của Hư Thiên Tông.
Phụ trách tiếp đón lần này không phải tu sĩ Tiên Thiên nữa, trừ hai tu sĩ Tiên Thiên ra, còn có cả một tu sĩ Thần Hải cảnh, Tô Phong lấy đưa thẻ ngọc, tu sĩ Thần Hải cảnh kiểm tra một lượt, nói:
- Tạm thời đứng sang bên phải đợi.
Bên phải sớm đã có không ít tu sĩ đang đứng, gần mấy chục người, nhưng, điểm tiếp đón này vẫn còn có người tiếp tục đến, ai cũng cầm thẻ ngọc trên tay, chứng tỏ họ đều là tu sĩ báo danh làm đệ tử Hư Thiên Tông.
Đợi nhân số lên khoảng trăm người, tu sĩ Thần Hải cảnh đột nhiên vẫy tay, một chiếc thuyền lớn rộng chừng năm trưởng, dài khoảng hai mươi trượng xuất hiện trước mặt mọi người, tu sĩ đó nói:
- Các ngươi lên thuyền đi!
Mọi người đều bị chiếc thuyền khổng lồ làm cho giật mình, Tô Phong mặt không hề biến sắc, trực tiếp nhảy lên thuyền, những tu sĩ khác thấy vậy cũng lên theo, một lúc sau, hơn một trăm tu sĩ đều đã ngồi trên thuyền.
Lại có thêm vài tu sĩ nữa đến báo danh, đều lên thuyền, mấy tu sĩ phụ trách tiếp đón cũng nhảy lên, chiếc thuyền lớn rùng mình, bay vút lên trời.
Đây là một món pháp khí lớn, đây là lần đầu tiên những người đến báo danh nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc.
Tu sĩ Thần Hải cảnh thấy vậy, đắc ý nói:
- Đây là pháp khí phi hành cỡ lớn mà chỉ Hư Thiên Tông mới có, tên gọi Độ Thiên Châu, chỉ có tu sĩ Thần Hải cảnh trở lên mới có thể sử dụng.
Người này tuổi độ tam tuần, còn rất trẻ, nói chuyện đầu lúc nào cũng ngẩng cao, trông hơi cao ngạo, tu sĩ Thần Hải cảnh, địa vị ở Hư Thiên Tông cao hơn Tiên Thiên cảnh tu sĩ, đây chỉ là những đệ tử báo danh, căn bản không được hắn coi ra gì.
- Nếu như không có Lệnh sư huynh, chúng ta cũng không thể sử dụng được Độ Thiên Châu, ha ha... Có thể ngồi được lên thuyền của Lệnh sư huynh, là phúc khí của các ngươi.
Một Tiên Thiên cảnh tu sĩ bên cạnh gật đầu cười nói.
- Đa tạ Lệnh đạo huynh...
Những tu sĩ khác cũng lập tức đồng thanh nói theo, Tô Phong không muốn bị người khác để ý, đương nhiên cũng phải làm bộ nịnh nọt theo.
Lệnh sư huynh khóe miệng nhếch lên, đi ra chỗ mép thuyền, tay chắp sau lưng, nhìn lướt một lượt mặt đất, không nói gì nữa.
Hai đệ tử khác thấy vậy, một người nói:
- Các ngươi đứng yên trên thuyền, không được chạy lung tung.
Nói đoạn, hai người đi đến bên Lệnh sư huynh, tiếp tục cười cười nói nói.
Tu sĩ báo danh cũng tụ lại thành từng nhóm nhỏ, chuyện trò vui vẻ, ai cũng tràn ngập mơ ước, ước trở thành đệ tử Hư Thiên Tông, có được thân phận này, từ nay về sau họ sẽ cao hơn những tu sĩ khác một bậc.
Ba mươi năm là một kì hạn, đệ tử vào Hư Thiên Tông, sau khi tu luyện đủ ba mươi năm sẽ được quyết định về nhà hay tiếp tục trở thành trưởng lão, ở lại tông môn, trở thành trưởng bối, chứ ba mươi năm trước họ cũng là đệ tử vãn bối.
Cách năm năm, Hư Thiên Tông lại chiêu mộ một tốp đệ tử, ba mươi năm, tổng cộng thu sáu tốp, trong ba mươi năm, sau tốp đệ tử này đều là đệ tử tiểu bối, để phân biệt thân phận của họ, y phục của mỗi một tốp lại có màu sắc khác nhau.
Từ đệ tử mới nhập môn, đến đệ tử nhập môn hai mươi lăm năm, màu sắc y phục phân thành: xám, xanh, vàng, lục, cam, lam. Đệ tử mặc y phục màu sắc nhóm sau không có quyền mặt màu sắc y phục của nhóm trước, đệ tử mặc y phục màu sắc nhóm trước có quyền mặc tất cả màu sắc y phục nhóm sau.
Cũng có thể nói, đệ tử áo xám không có quyền mặc màu xanh, nhưng đệ tử áo xanh lại có quyền mặc màu xanh và màu xám.
Áo xám là y phục của đệ tử mới nhập môn, áo xanh là y phục của đệ tử nhập môn được năm đến mười năm, cứ theo đó mà tính, áo lam là y phục của đệ tử nhập môn được hai lăm đến ba mươi năm.
Từ cách ăn vận của ba người, thân hải cảnh đệ tử mặc lục bào, chứng tỏ chí ít là đệ tử nhập môn được mười lăm năm, hai đệ tử áo vàng, là đệ tử nhập môn từ mười năm trước.
Sở dĩ Hư Thiên Tông sử dụng màu áo để phân biệt thời gian nhập môn là để nhắc nhở đệ tử của mình vào tông môn được bao lâu? Còn cách kì hạn ba mươi năm nbao nhiêu lâu nữa?
Ngực phải của cả ba người đều khắc hình một thanh kiếm, đây là kí hiệu của Ẩn Kiếm Phong, chứng minh cả ba người đều là đệ tử Ẩn Kiếm Phong, nếu như là đệ tử Bách Thảo Phong, kí hiệu bên ngực phải sẽ là một đóa an thần hoa, đó là loại dược thảo mà chỉ Bách Thảo Phong mới có.
Đóa hoa trắng mà Hư Tử Uyên cài trên tóc hôm đó chính là an thần hoa, bên ngực phải nàng đồng thời cũng thêu hình một đóa an thần hoa.
Tốc độ của Độ Thiên châu rất nhanh, chẳng bao lâu đã bay cao vạn trượng, từng tầng mây trắng lúc này đều đã ở bên dưới Độ Thiên châu, bình thường Tiên Thiên cảnh tu sĩ phi hành, không bao giờ xuyên qua được mây.
Trên tầng mây có cương phong mãnh liệt, tu sĩ Tiên Thiên cảnh căn bản không thể phi hành ở đây, chỉ có thể di chuyển chậm chạp như đi bộ, nhưng bay giờ có độ thiên châu bảo vệ, không cảm nhận được một chút cương khí nào.
Từ trên này, có thể nhìn thấy, cách đó không xa là một ngọn núi màu đỏ xuyên qua tầng mây, đó chính là đỉnh Thanh Viêm Phong của nằm ở phía Nam mạch Linh Hư Sơn, cái tên Thanh Dương Thành chính là được đặt theo tên đỉnh Thanh Viêm Phong.
Xa xa còn có bốn đỉnh núi nữa, không hề thua kém Thanh Viêm Phong, đỉnh núi chính là Thiên Phong, bốn đỉnh còn lại là Bách Thảo Phong, Thanh Viêm Phong, Ẩn Kiếm Phong, Lạc Hà Phong.
Trong đó Thiên Phong là đỉnh cao nhất, mục đích của bọn Cổ Thần chính là đỉnh Thiên Phong này.
Vừa mới vào vùng trời của Linh Hư Sơn, một tấm màn trong suốt bao phủ toàn bộ năm đỉnh núi đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là hộ sơn đại trận của Hư Thiên Tông: Thiên Tinh Hóa Hư đại trận.
Chính vì dựa vào đại trận này, Hư Thiên Tông mới chiếm được địa vị số một trên lãnh đại Đại Doanh Đế Đình, nếu không, sớm đã bị Đế Đình tiêu diệt rồi. Những tu tiên thế gia đó, có thể thực lực không thua kém Hư Thiên Tông, nhưng, mức độ an toàn thì thua xa, chỉ cần Đế Đình trở mặt, bất cứ thế gia nào đều không có thực lực chống lại Đế Đình.
Độ Thiên châu dừng lại trước quang tráo trong suốt, Lệch sư huynh đứng trước mũi thuyền, lấy ra một tấm ngọc bài, ngọc bài bắn ra một đường quang mang trắng tinh, quang mang vừa tiếp xúc, trên quang tráo ánh sáng lập tức xuất hiện một vòng tròn, vòng tròn lan rộng ra tứ phía, cho đến khi đạt đến kích thước chừng mấy chục trượng thì mới dừng lại.
Độ Thiên châu lại rùng mình, tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua cái lỗ tròn, tiến vào trong Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, không lâu sau đã đến đỉnh Thiên Phong.
Thiên Phong sau khi xuyên qua tầng mây được ngàn trượng, hình thành nên một bình địa rộng chừng một ngàn trượng vuông, chiếm ba phần tư diện tích ngọn núi, một phần tư còn lại cao thêm một ngàn trượng nữa hình thành nên một bình địa rộng chừng vài trăm trượng vuông.
Nhìn hai bình địa này chỉnh tề ngay ngắn, tuyệt đối không phải tự nhiên tạo ra, mà là tổ sư gia Hư Tử sáng lập ra Hư Thiên Tông dùng thần thông chém núi mà thành.
Bình địa một ngàn trượng vuông bên dưới là một quảng trường rộng, đủ dừng vài chiếc Độ Thiên châu, đang có không ít bóng người đứng trên đó, Độ Thiên châu của Tô Phong cũng nhanh chóng đáp xuống quảng trường.
Tô Phong phóng tầm mắt quan sát một lượt, số người trên quảng trưởng có lẽ phải hơn vài ngàn, xem ra, lần này muốn vào được Hư Thiên Tông, phải cạnh tranh không ít?
- Xuống thuyền đi, đợi chút nữa kiểm tra tư chất của các ngươi, năm nay chỉ thu một ngàn đệ tử, đệ tử báo danh hơn ba ngàn, hai phần ba trong số các ngươi đều sẽ bị đảo thải.
Độ Thiên châu vừa đáp xuống, Lệnh sư huynh đã nói với mọi người.
- Đào thải hai phần ba?
Tu sĩ báo dánh đều là Tiên Thiên cảnh tu vi, Tiên Thiên cảnh tầng một là tu vi thấp nhất, đương nhiên, tu sĩ tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một chiếm nhiều hơn hai phần ba.
Hư Thiên Tông thu đồ phạm vi độ tuổi là mười hai đến mười tám, trên thực tế, phần lớn tu sĩ báo danh, đều là từ mười hai đến mười lăm, tu sĩ trong độ tuổi này, có thể chạm đến Tiên Thiên cảnh, tốc độ tu luyện tương đối nhanh, hơn chín mươi phần trăm đều là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một.
Vân Hiên mười sáu tuổi bước vào Tiên Thiên cảnh nhất tầng, từng được gọi là thiên tài số một của Lạc Thủy Thành, đặt ở đây cũng chẳng chưa là gì.
Tu vi biểu hiện của Tô Phong hiện đang là Tiên Thiên cảnh tầng một, không có nửa phần ưu thế. Cứ thế này, tình hình có vẻ trở nên bất lợi với Tô Phong.
Một lúc sau lại có một chiếc Độ Thiên châu nữa bay đến, dừng lại trên quảng trường, lại có hơn trăm người nữa bước xuống, trên tay mỗi người đều cầm một tấm thẻ ngọc, đều là tu sĩ báo danh vào Hư Thiên Tông.
Mỗi một chiếc thuyền, đều do một đệ tử Thần Hải cảnh điều khiển. Sau khi chiếc thuyền này đến, số người báo danh gần như đã có mặt đầy đủ, tu sĩ Thần Hải cảnh thu Độ Thiên châu, tập hợp đệ tử báo danh lại, xếp thành nhiều đội, mỗi đội khoảng hơn ba mươi người.
Trên quảng trường hiện có không dưới trăm đội, tộng cộng hơn ba ngàn người.
Đệ tử Thần Hải cảnh sau khi sắp xếp xong đội, đứng ở bên phải đội ngũ, một vị lão giả tuổi độ lục tuần, đến trước đệ tử báo danh.
Vị tu sĩ này thân khoác tử bào, tu vi ngoại phóng, là một tu sĩ Thần Hải cảnh Dẫn Hồn kỳ, không ít đệ tử báo danh lộ thần sắc tôn kính.
Những đệ tử báo danh trên cơ bản đều đến từ các chi mạch của Hư Thiên Tông, trưởng bối trong tộc là trưởng lão Hư Thiên Tông.
Xám, xanh, vàng, lục, cam, lam,... Sáu loại y phục, đại diện cho năm nhập môn của sáu tốp đệ tử, và áo tím là đại diện của một loại thân phận, chỉ có Hư Thiên Tông trưởng lão, mới có tư cách mặc y phục màu tím.
Trên áo tím còn có áo đen, áo trắng hai loại y phục khác, áo đen đại diện cho người đứng đầu những đỉnh núi, áo trắng đại diện cho tông chủ Hư Thiên Tông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]