Thẩm Cửu mở mắt, y hiện tại toàn thân đều không thoải mái, trên thân đều là tràn ngập khí tức không thuộc về mình, trên giường xốc xếch lộn xộn lộ ra dáng vẻ thống khổ của Thẩm Cửu.
Y từ trên giường bò dậy, trên người rải đầy dấu răng chó gặm. Nhìn vào mấy dấu vết này, chính là có thể thấy được tên chó điên kia hung hăng gặm cắn thế nào.
Y rời giường, không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu, bất kể bây giờ là lúc nào. Nhìn quanh một chút không thấy Lạc Băng Hà đâu hẳn là đã rời đi rồi.
Thẩm Cửu nhặt lên bộ y phục nhăn nhúm ở một bên mặc lên, cảm giác thân thể chỉ cần động một cái cũng đều đau nhức, tên chó điên kia xuống tay cũng thật có bao nhiêu hung ác.
Đây cũng là lần đầu tiên y bị đối xử như vậy, có thể nói là làm sao cũng đều không thoải mái. Nếu như có thuốc hối hận Thẩm Cửu tuyệt đối sẽ không trêu chọc vào Lạc Băng Hà.
Cho dù y là tên cặn bã, nhưng cũng không phải là tên cuồng chịu ngược.
Thẩm Cửu ngồi xuống ghế đối diện gương đồng, một khắc ngồi xuống kia, lại một lần nữa cảm giác đau đớn quỷ dị ở phần dưới kia càng quét toàn thân. Y nhìn nhìn bản thân mình trong gương đồng lộ ra vẻ chật vật bất kham. Không biết tại sao y lại nhớ tới thời điểm y còn trong tay của bọn buôn người, trong Thu gia, và còn trong......
Thẩm Cửu thở dài, quên đi, không nghĩ nữa.
Nhưng dù Thẩm Cửu có tự nhủ với mình như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-cuu-ma-phi/935134/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.