Bang chủ được Tần bang chủ mời khách, trước khi đi còn cưỡi tuấn mã hiên ngang, tư thế oai hùng tới cáo biệt Vượng Phúc.
Vượng Phúc đang chuyên tâm gặm bắp, vừa nhìn thấy lập tức hô to, “Hảo suất!”
Bang chủ kinh hỉ vung áo choàng, không khỏi nâng khóe miệng, cười đắc ý nói, “Quá khen.”
“Con ngựa này đẹp ghê.” Vượng Phúc chạy tới ôm cổ ngựa.
A? Nụ cười trên gương mặt bang chủ lập tức cứng ngắc, áo choàng vung được một nửa cũng rũ xuống, “Ngươi nói con ngựa này?”
“Đúng vậy, hảo tuấn mã.” Vượng Phúc sờ sờ lông nó, ngẩng đầu nhìn hắn, “Chứ ngươi nghĩ là cái gì?”
Đường chủ ở đằng sau phì cười, bang chủ hung hăng liếc hắn.
“Bang chủ, chừng nào ngươi về?” Vượng Phúc hỏi.
“Ba ngày sau.” Bang chủ đáp.
“Nga.” Vượng Phúc vẫy tay từ biệt, “Nếu chủ tử mấy ngày này quay về tìm ta, ta sẽ không nói lời từ biệt được với ngươi. Bang chủ, bảo trọng.”
Bang chủ ngẩn ra, gật đầu, “Bảo trọng.”
Vượng Phúc đợi bang chủ cưỡi ngựa ly khai thật xa, lúc này mới xoay người lại. Đột nhiên hắn nghe tiếng vó ngựa… Thanh âm càng ngày càng gần, lúc quay đầu lại đã bị ai đó ôm lấy, sau đó chặt chẽ ngồi trên lưng ngựa. Phía sau truyền đến thanh âm bá đạo, “Ta làm sao có thể để ngươi đi không nói lời từ biệt chứ.”
“Bang chủ…” Vượng Phúc quay đầu lại, người nọ mỉm cười với hắn. Vì thế hắn cũng nâng khóe miệng, cười nói, “Rất tuấn tú nha.”
“Ngươi nói rồi mà, ngươi thích con ngựa này sao?” Bang chủ có chút bất đắc dĩ.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-chu-ta-doi-bung/267803/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.