Hai người lại kịch chiến một hồi, suốt ba ngày ba đêm , trừ những sinhhoạt thiết yếu như phải tắm rửa, Mai Phượng Tuyết căn bản không rờigiường nửa bước, ngay đến cả việc dùng thiện cũng trực tiếp sai ngươibày bàn nhỏ, để nàng có thể ăn cơm trên giường.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cuối cùng nàng cũng có thể xuống giường rồi, rốt cuộcnghĩ đến sự kiện trước đó nàng vẫn không phát hiện chuyện gì.
Ngay lúc này, Đỗ Trọng Khang vừa vặn đẩy cửa vào phòng
"Ngươi tới vừa đúng lúc, ta phát giác một việc phi thường không thích hợp!"Mai Phượng Tuyết tính ra ngoài tìm hắn, nhìn thấy hắn đến, lập tức chạyđến bên cạnh.
"Chuyện gì?" Đỗ Trọng Khang mỉm cười ngưng mắt nhìn nàng. Trở thành nữ nhân của hắn rồi, cả ngươi nàng tựa hồ tản mát rathứ hào quang động lòng người, càng làm cho người ta không thể dời tầmmắt.
"Ngươi hãy nói ta biết nam nhân làm sao có thể hội cử, chỉcần để cho ta chạm vào ngươi, hôn ngươi một cái là được rồi, tại sao còn phải lấy cái gậy dài dài kia đâm vào ta? Đây rõ ràng là không đáng!"Mai Phượng Tuyết nghĩ tới việc toàn thân đau nhức lâu vậy thật khôngđáng giá (*).
"Là ta muốn để cho nàng hiểu vì sao mọi ngươi đềukhát khao cầu được dược tửu, không phải sao? Nếu như nàng không trải qua chuyện nam nữ, sao nàng có thể hiểu nam nhân mong muốn mình có thể độitrời đạp đất, còn nữ nhân lại hi vọng nam nhân của các nàng uy vũ bấtkhuất, vững vàng (*)?" Đỗ Trọng Khang bên môi treo nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-chu-du-phi/2940578/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.