Chương trước
Chương sau
Bên trong hoàng cung, một nữ tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành đangcấp tốc chạy trốn, phía sau nàng, một nam nhân tuấn tú phi phàm đangđuổi theo, trong miệng vẫn không ngừng gọi tên nàng : “ Mai Mai”

“ Đại bịp bợm! Ngươi tránh ra!”

Cô gái xinh đẹp tức giận kêu lên, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn : “ Ta đời này cũng không muốn ở chung một chỗ với ngươi”

“ Mai Mai, nàng không tiếc sao?”

Nam tử tuấn mĩ lộ ra nụ cười mỉm , tiếp tục đuổi theo nàng : “ Nàng phảibiết là, trên đời này không phải nam nhân nào cũng lợi hại như trẫm!”

Nữ tử xinh đẹp hừ lạnh một tiếng : “ Hừ, ai thèm!”

Tuy nhiên hắn ở phương diện nào đó, thật sự rất mạnh !. Mạnh đến nỗi nàngkhông có biện pháp xuống giường. Mặc dù hắn rất thương nàng, thườngdùng mọi biện pháp để lấy lòng nàng, mặc dù không còn ai có thể yêuthương nàng hơn hắn, tốt với nàng hơn hắn, nhưng nàng một chút cũngkhông tiếc----

Cái tên lừa gạt này !

“ Nàng thực sự không tiếc sao?”

Nam tử tuấn mỹ bắt được nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, sau đó cắn nhẹ nàng, nỉ non : “ Nàng xác định, một chút cũng không tiếc sao?”

“ Không ….” Thanh âm của mỹ thiếu nữ dần dần trở nên vô lực, được rồi, nàng thừa nhận, nàng vẫn còn vô cùng tiếc a!

“ Aiz, làm sao bây giờ đây?”

Mai đại nương sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng : “ Ta! tại sao ngàythường lại giúp con xinh đẹp như vậy a?. Làm sao bây giờ?”

“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

Mai Phượng Tuyết trừng lớn mắt kinh ngạc, lo lắng nhìn mẫu thân của nàng.Mới chạng vạng hôm qua khi nàng rời khỏi nhà, còn rất bình thường. Tạisao hôm nay trở về như biến thành một người khác?

“ Chính là hômqua ta nghe Tô đại gia nói hoàng thượng đã hạ chiếu chỉ tuyển nữ tử vàocung làm phi, nơi này của chúng ta muốn cử con vào cung !”

Maiđại nương buồn phiền đến vò đầu bức tóc : “ Nam nhân này cũng thật hẹphòi, ta đã bồi hắn ngủ, vậy mà hắn cũng không thèm để ý đến thỉnh cầucủa ta, kiên quyết muốn đưa con vào cung… Ai, làm thế nào đây?”

“ Tại sao nương nương bồi hắn ngủ, hắn sẽ để ý đến thỉnh cầu của nươngnương sao? Nương nương, cảm giác đó không phải như người thường ngủ vớicon sao?” Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập buồn bực

Thì ra mẹ bồi người khác ngủ, ân trạch rất lớn ”

Mai đại nương lười phải giải thích. Nữ nhi này từ nhỏ đã thiếu đầu óc vớichuyện nam nữ ( ý nói nàng ấy ngây thơ),sống đến từng tuổi này cònkhông biết, dù mẹ của nàng không làm ở kĩ viện, nhưng công việc cũngkhông khác gì mấy :

“ Không đúng?”

Mai Phượng Tuyết chớpchớp mắt, mẹ nàng thật giống như đang buồn phiền, nhưng, được gả chohoàng thượng không phải là ước nguyện của nữ nhân trong thiên hạ sao?.Tại sao mẹ nàng lại buồn bực như vậy?

“ Đương nhiên là đúng” Mai đại nương nói như đinh chém sắt:

“ Con suy nghĩ một chút đi, hoàng thượng có tam cung lục viên. Giả sử chỉ có 3000 mĩ nữ, một ngày hắn ngủ với một người, muốn ngủ hết nhiêu đócũng phải mất hơn 8 năm, cung nữ xinh xắn một chút cũng có thể bị hắnchộp đến ngủ cùng… Như vậy không phải rất thảm sao?”

“ Ngủ?”

Mai Phượng Tuyết vẫn không hiểu vì sao mẹ nàng lại buồn phiền :

“ Hoàng thượng ngủ cùng các nàng không phải có thể gia tăng tình cảmsao?. Tại sao mẹ nói thảm? A!. Con hiểu rồi, nhất định là mẹ cảm thấytốc độ của hoàng thượng quá chậm, lâu gia tăng tình cảm với tất cả mọingười. Vậy chuyện này không phải dễ giải quyết sao?. Chỉ cần để chohoàng thượng một ngày ngủ chung với nhiều người là được rồi?”

“ Một ngày không được ngủ chung với nhiều người!”

Vào lúc này Mai đại nương lo lắng trùng trùng :

“ Một ngày hắn ngủ với một người ta đã không coi trọng hắn, huống chi lại ngủ với nhiều người!. Nếu như một ngày hắn ngủ với nhiều người, thìcàng nhanh bất lực nha! Vậy hạnh phúc nửa đời còn lại của con sẽ xongđời sao? --- không được, không được làm cho hắn sớm bất lực…. Trời ạ,tại sao nữ nhi của ta có thể gả cho một nam nhân bất lực được ! Ô ô… Làm thế nào đây?"

"Bất lực? Cái gì gọi là bất lực?" Mai Phượng Tuyết giương đôi mắt đẹp tràn ngập nghi ngờ, buồn bực hỏi mẫu thân trước mắt

Mai đại nương bị nữ nhi hỏi như vậy, càng thêm phiền muộn : “ Bất lực chính là sinh mạng của nam nhân rất khó giữ được!” Nàng thuận miệng nói

“ Sinh mạng nam nhân?. Sinh mạng nam nhân là cái gì?. Tại sao không thể giữ được?”

Mai Phượng Tuyết càng hỏi càng không thể tưởng tượng nổi !

“ Trên người nam nhân có một món đồ rất lợi hại ! . Hoàng thượng ngủ với nhiều nữ nhân như vậy, nhất định sẽ bất lực !, nhưng con lại muốn gảcho hoàng thượng…. Lần này phải làm thế nào đây?” Mai đại nương căn bản vẫn tự hỏi, không trả lời vấn đề của Mai Phượng Tuyết

“ À?” Trên thân nam nhân có cái gì đó rất lợi hại ! Cùng nữ nhân ngủ một chút sẽkhông dậy nổi !. Tại sao nàng lại không biết nha nhỉ!

"A!" Mai đại nương đột nhiên vỗ tay, hét lên một tiếng.

"Thế nào?"

Mai Phượng Tuyết mở to đôi mắt lóe sáng, không biết vì sao mẫu thân đột nhiên hưng phấn giống như bị trúng tà

“ Gần đây, đệ nhất thiên hạ tửu trang - Đỗ Khang tửu trang có về một loại rượu thuốc, nghe nói có thể tráng dương”

Mai đại nương cằn nhằn nói liên miên : “ Nghe nói vừa mới bán ra, cung không đủ cầu, mọi người đã uống nói rất tuyệt”

"Tráng dương?"

Mai Phượng tuyết càng không hiểu "Tráng dương rốt cuộc là cái gì?"

Mai đại nương thở dài một tiếng, lười giải thích nhiều với nữ nhi. Muốngiải thích để cho nữ nhi nàng hiểu, chắc phải đợi đến khi tháng 6 mùahạ tuyết rơi

“ Dù sao con chỉ cần hiểu đó là thứ rất quan trọng với nam nhân là được. Tiểu Tuyết như vậy đi, chúng ta cùng tiến hành”

"À?"

Mai Phượng tuyết phát giác, hôm nay nàng hoàn toàn không hiểu những lời của mẹ nàng!

“ Chúng ta cùng tiến hành cái gì?”

“ Chính là ta đi bàn bạc với Tô đại gia, còn con, đến Đỗ Khang tửu trangtìm thuốc rượu kia về đây, như vậy cho dù con có bất hạnh gả cho hoàngthượng, cho hắn uống rượu thuốc kia bồi bổ thân thể, ít nhất có thể giúp hắn không bị bất lực hoàn toàn !”

“…”

Nam nhân sau khiuống rượu thuốc vào có thể từ bất lực hoàn toàn biến thành nửa bất lựcđược à! Rốt cuộc trên người nam nhân có vật gì lợi hại như vậy? MaiPhượng Tuyết càng nghĩ càng mơ hồ.

"Nương ——" nàng đang muốn đặt câu hỏi, Mai đại nương lại kích động nhìn nàng

“ Như vậy đi!. Để Tiểu Thiện đi cùng con…. Đúng rồi, con phải giả namtrang, tránh trên đường bị người khác khi dễ. Còn nữa, con phải nhớđường cho tốt. Khi nói thì rất dễ dàng, nhưng con cái gì cũng khôngbiết, lại còn đãng trí…. a!”

Mai đại nương nói tới đây, cảm thấy bản thân hình như đã tổn thương đến lòng tự ái của nữ nhi, vội vàng đổi lời, nói :

“ Ta muốn nói đầu óc con tốt… sẽ nhớ đường!. Ta tin con rất nhanh có thểtới được Đỗ Khang tửu trang mua được rượu thuốc tráng dương thần kì đó,đến lúc đó nếu như con muốn vào cung, thuốc kia có thể phát huy tác dụng !. Nếu như con không phải vào cung, thì rượu thuốc kia xem như con hiểu tâm ý của nương, toàn bộ đều lưu lại cho khách của nương nương dùng…”

"À?"

Mai Phượng tuyết căn bản cũng không hiểu. Điều duy nhất nàng hiểu là mẹnàng muốn nàng đi tìm rượu thuốc, nói nàng sẽ ko đi lạc đường….

“ Ta đi tìm Tiểu Thiện bảo nó giúp con chuẩn bị hành lý, có thể lên đường nhanh một chút”

Mai đại nương vừa nói, vừa mỉm cười với nữ nhi mình một cái

Còn Mai Phượng Tuyết cứ mơ mơ hồ hồ như thế theo an bài đi một chuyến lữ trình….

"Nương nương, hẹn gặp lại!"

Mai Phượng tuyết mang theo Tiểu Thiện , cùng mai đại nương nói lời từ biệt.

"Con cùng Tiểu Thiện ra ngoài, người nhớ chăm sóc mình thật tốt”

"Tạm biệt!"

Mai đại nương liều mạng phất tay, cùng nàng nói lời từ biệt."Nhanh đi,nhanh đi. . . . . . Nhớ tìm được rượu xong, lập tức trở lại, biếtkhông?"

"Vâng. Nữ nhi nhất định sẽ không bị lạc đường, nhất định lập tức trở về nhà." Mai Phượng tuyết khẽ mỉm cười.

"Nương nương quên rồi sao, mỗi lần nương nương lạc đường đều là nữ nhi đi tìm người sao?"

"Ai hừm, chuyện mất mặt như thế đừng nói!"

Mai đại nương khoát khoát tay. Nữ nhi này của nàng, không biết tại sao đốivới chuyện nam nữ không biết một chút gì. Chính vì vậy, nàng mới phóngtâm để nữ nhi mang theo nha đầu đến Đỗ Khang tửu trang

“Nhanh đi, nhanh đi! Không cần trì hoãn nữa thời gian."

"Nương nương, hẹn gặp lại!"

Sau khi cùng Mai đại nương lưu luyến không rời chào từ biệt , Mai Phượng Tuyết liền lên đường tìm kiếm rượu thuốc

"Gặp lại!"

Mai đại nương liều mạng phất tay, cho đến khi bóng nữ nhi biến mất trước mặt nàng không bao lâu, mới đột nhiên nhớ ra:

“ A, ngay cả ta cũng biết Đỗ Khang tửu trang gần đây sản xuất rượu thuốcnổi tiếng, sao hoàng thượng có thể không biết?. Nếu như hoàng thượng đãsớm dùng qua, hơn nữa còn dùng lâu dài, thì rượu thuốc đối với hắn chắc cũng không còn công hiệu nữa, uống rượu vào mà còn… ô…. Nhưng nữ nhibảo bối của ta !. Nhất định phải gả cho nam nhân…. Ô….. Thật đángthương”

Nàng gấp gáp muốn đuổi theo, bảo nữ nhi đừng đi, dẫn nữnhi cao chạy xa bay tránh khỏi ma chưởng của hoàng thượng. Vấn đề là,không biết nữ nhi đã đi đến chỗ nào, nếu bây giờ nàng đi tìm, nếu nhưkhông tìm được, nàng cũng lạc đường…..

Ô…. Chẳng lẽ đời con gái nàng phải hầu hạ nam nhân không giơ lên giơ xuống đó sao. Số con nàng thật là khổ!

Đỗ Khang tửu gia trang

"Như vậy không được, không được!" Đỗ Phụ khoát khoát tay, uống xong hết 1 ly rượu "A Khang, làm người không thể nói láo."

"Ta làm gì có?" Đỗ Trọng Khang bên môi mỉm cười nhạt nhẽo, lại rót thêm cho Đỗ Phụ 1 ly rượu."Cha, người nói thật đi, nơi đó có một chút rồi hả?"

"Tại sao không có! Ngươi nói rượu này là rượu tráng dương, làm cho nam nữ ởkhắp nơi chạy tới gia trang nhà chúng ta mua rượu, đây không phải là nói láo thì là cái gì?" Vừa nói, Đỗ Phụ vừa ừng ực tu rượu.

Hắn bình sinh chưng cất rượu uống rất tốt, đối với tính chất của rượu hiểu rấtrõ, loại rượu này chẳng giống rượu tráng dương chút nào, vậy nên chẳngcó hiệu quả tráng dương thần kì nào cả.

"Ta có nói rượu này làrượu tráng dương sao?" Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười yếu ớt ."Ta chỉ làhoan ái cũng mĩ nữ, trong lúc lơ đãng kề tai nàng ta nói là thường hayuống loại rượu này, nào biết được tin tức truyền đi liền thay đổi thànhra như vậy." Hắn nói rất là vô tội, lại rót thêm cho phụ thân một lynữa.

"Cái gì mà lơ đãng? Ta thấy ngươi rõ ràng là cố ý." Đỗ Phụ hừ lạnh một tiếng, đã sớm biết con trai của mình lợi hại đến cỡ nào.

Hắn là truyền nhân thứ chín mươi tám cất rượu Đỗ Khang tổ sư gia, khéo cấtđược một loại rượu ngon, nhưng ko có nghĩa là cũng khéo dùng trong việclàm ăn, thực không ngờ hắn có thể giữ được Đỗ gia trang đến nay quả làmột kì tích. Nhưng đến đời con trai hắn thì thay đổi hoàn toàn, Đỗ Khang tửu gia trang rượu chẳng những trong một đêm nổi tiếng thiên hạ - được hoàng thượng sắc phong làm thiên hạ đệ nhất tửu gia trang, hơn nữa ĐỗTrọng Khang cũng được phong làm bang chủ của tửu gia trang, ko thể tưởng tượng nổi.

Hiện tại, rượu thuốc thịnh hành như thế, nếu ko phảilà mưu kế của con trai hắn, chẳng lẽ lại giống như lời con trai hắn nóilà trong lúc lơ đãng hay sao?

"Ta nào có cố ý?" Đỗ Trọng Khangbên môi vẫn như cũ nở nụ cười nhàn nhạt."Chả qua do nhưng người đó liềumạng, chỉ vì một chai rượu thuốc mà. . . . . . Đây cũng coi như là đượcmở rộng tầm mắt."

"Ngươi. . . . . . Ngươi đến tột cùng muốn chỉnh người đời tới khi nào?" Đỗ Phụ đã không biết nên đối phó đứa con trainày của hắn như thế nào nữa rồi

"Ta chưa từng chỉnh bọn họ, ngược lại bọn họ tự chỉnh mình chỉnh đấy chứ." Đỗ Trọng Khang tự mình rótthêm 1 ly rượu, lửng thững đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía chân núiquanh co đầy người, bên môi nở nụ cười càng đậm.

Hắn sẽ phải nhìn những con người ngu ngốc vì rượu tráng dương mà bán mạng đến khi nào đây!

"Thật sự là rất kỳ quái. . . . . ." Mai Phượng Tuyết lảm nhảm với tiểuThiện."Tại sao mẹ nhất định phải bắt ta đi tìm rượu thuốc tráng dươnglàm gì? Tiểu Thiện, ngươi có biết hay không, tráng dương đến tột cùng là chuyện gì, tại sao mẹ lại coi trọng nó như vậy?"

"Ách. . . . . . Ta. . . . . ." Tiểu Thiện khuôn mặt bỗng dưng đỏ rừng rực."Tráng dương. . . . . . Ách. . . . . . Này. . . . . . Ai hừm, ta cũng không biếtnữa."

Từ trước tới giờ, nàng cũng chỉ biết là tráng dương là mộtviệc khi nghe đến sẽ khiến người ta đỏ mặt mà thôi, cái khác cũng khôngbiết.

"Là thế này phải không?" Mai Phượng Tuyết thật sự buồn bựccực kỳ."Mặc dù ngươi cũng không biết sự kiện này tại sao quan trọng nhưvậy, nhưng chúng ta vẫn phải đi đến Đỗ Khang tửu gia trang mua rượuthuốc. Nhưng nếu như rượu thuốc kia lợi hại như vậy, người mua khẳngđịnh sẽ rất nhiều, lỡ như khi chúng ta đến nơi thì hết hàng rồi, ta phải làm sao?"

"Ta cũng không biết." Tiểu Thiện khẽ mỉm cười."Tiểuthư, hiện tại người đang nghĩ rượu thuốc kia có thể sẽ hết mà cảm thấybuồn phiền?"

"Thật sự là như vậy, không phải sao?" Mai PhượngTuyết nghiêng đầu, không biết mình có phải là buồn lo vô cớ hayko."Nhưng là mẹ muốn chúng ta mang được ba xe thuốc trở về, nhưng nếucái cả ba chai rượu thuốc cũng ko thể đem về được, ko biết nên làm saođây?"

"Tiếp tục phiền nào ko phải là cách hay? Dù sao hành trình của chúng ta cũng còn một ngày nữa." Tiểu Thiện mỉm cười nói.

"Cũng đúng." Mai Phượng Tuyết đầu tiên gật đầu một cái, sau đó phát giác phía trước là nơi ko hề thích hợp.

Phía trước tất cả đều là đầu người, giống như tổ kiến, đang lúc nhúc chen nhau.

"Tại sao lại có nhiều người như vậy. . . . . . Đó là cái gì vậy?" Nàng buồnbực nhìn đằng trước hoàn toàn ko có điểm dừng, nghi ngờ, cố gắng chenlấn, để xem rốt cuộc đó là thứ gì.

"Vị cô nương này, hãy cố gắng xếp hàng đi. Cô nương xem, nơi đây nhiều người như vậy, chen lấn cũngvô ích." Vị thiện tâm nhân sĩ ôn tồn khuyên nhủ.

Mai Phượng Tuyết giật mình trừng lớn đôi mắt sáng, chỉ vào đoàn người phía trước."Ngươinói cái gì?! Tất cả những người ở đây đều xếp hàng chờ mua thuốc?"

"Đúng vậy." Thiện tâm nhân sĩ nhìn Mai Phượng Tuyết gật đầu."Cô nương khôngthấy chúng ta còn mang theo lều vải, lương khô tới sao? Muốn xếp hàng để mua được thuốc cũng là một lộ trình rất gian nan."

"Có phải làquá khoa trương? Rõ ràng cự ly Đỗ Khang tửu gia trang còn một ngày lộtrình !" Gió nhẹ thổi qua, Mai Phượng Tuyết đột nhiên ngửi thấy một mùirất khó chịu."Tại sao ta cảm thấy quanh đấy rất hôi?"

"Cô nươngcũng ngửi thấy sao?" Thiện tâm nhân sĩ lộ ra một lớp Bạch Nha (hàm răngtrắng) hướng về phía nàng cười."Cô nương, người ở đây nửa tháng sau cũng sẽ như vậy thôi."

"Ngươi nói cái gì? Nửa tháng?" Mai Phượng Tuyết cơ hồ hoài nghi lỗ tai mình có nghe nhầm hay ko.

"Đúng vậy. Ta mới tới đây sớm hơn cô nương một chút, còn phải kháng chiến lâu dài đấy. Cô nương chắc cũng không biết, rượu thuốc này một ngày chỉ bán ba bình, hơn nữa một người chỉ có thể mua một chai. . . . . . Nếu cứtheo tình hình này thì nửa năm nữa chúng ta chưa chắc đã mua đượcthuốc." Thiện tâm nhân sĩ tính toán nói.

"Nửa năm?!" Mai PhượngTuyết thiếu chút nữa thì té xỉu."Muốn ta vì rượu thuốc ở chỗ này xanphong lộ túc (túc trực) nửa năm? Có lầm hay không vậy?!"

"Ừ,ngươi là một cô nương chân yếu tay mềm, sao ko tìm một tráng đinh tớiđây giúp ngươi túc trực." Thiện tâm nhân sĩ quan sát nàng.

"Bấtluận ai tới đây xếp hàng đều rất kì quái? Vì một chai thuốc rơi vãi màxếp hàng nửa năm? Điều này thật là quá điên cuồng!" Mai Phượng Tuyết khó có thể tưởng tượng."Nhưng nghe nói rượu thuốc kia rất hữu dụng, namnhân uống vào thần lực sẽ tăng gấp trăm lần, đến lúc đó liền. . . . . ." Thiện tâm nhân sĩ trước mắt bắt đầu bốc lên hy vọng, hướng về phía MaiPhượng Tuyết cười khúc khích.

Còn chưa biết được nam nhân sẽ cóthần lực gì, Mai Phượng Tuyết lại nhìn phía trước một chút, thấy cảnhnày tuyệt ko thể tưởng tượng nổi, đưa ra quyết định rất nhanh.

"Tiểu Thiện, chúng ta không đứng xếp hàng nữa. Chúng ta đi thôi." Nàng lôi kéo tiểu Thiện bên cạnh rời đi.

"Nhưng . . . . . . Nhưng mà . . . . cái này quan hệ tới hạnh phúc cả đời củangười mà!" Tiểu Thiện ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói."Tiểu thư,người thật sự không đứng xếp hàng?"

"Ta mà đứng xếp hàng ở đây,ta sẽ không còn là Mai Phượng Tuyết nữa!" Mai Phượng Tuyết kiên quyếtkhông đứng xếp hàng để chờ chết.

"Tiểu thư. . . . . ." Tiểu Thiện còn chưa biết làm gì đã bị nàng kéo đi.

"Đi thôi!" Mai Phượng Tuyết không chịu đứng xếp hàng, kiên trì lôi kéo tiểu Thiện rời khỏi đội ngũ đang xếp hàng phía trước, tiểu Thiện cũng đànhphải đi theo chủ tử.

"Tiểu thư, người không phải là muốn trở vềchứ?" Tiểu Thiện buồn bực nhìn Mai Phượng Tuyết, không hiểu nàng tại sao lại đi tới Đỗ Khang tửu gia trang.

"Ai nói với ngươi ta muốn trở về?" Mai Phượng Tuyết lạnh nhạt hừ một tiếng."Ta đã đi tới nơi này,không tìm được rượu thuốc, không phải một chuyến tay không rồi sao? Nóicho ngươi biết, ta đi chuyến này, ít nhất cũng phải biết rõ rượu thuốckia tột cùng là có công dụng thần kì gì."

"Nhưng mà ko đứng xếp hàng, làm sao ngươi có thể lấy được rượu thuốc?" Tiểu Thiện nghi ngờ hỏi.

"Trực tiếp xâm nhập Đỗ Khang tửu gia trang!" Mai Phượng Tuyết lời ít mà ý nhiều.

"A?" Tiểu Thiện sững sờ ở tại chỗ. "Tiểu thư, như vậy không phải là ngườiđột nhập sao? Loại hành vi này. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi.

"Ta nào có đột nhập? Ta chỉ là chưa cùng mọi người xếp hàng mà thôi." Mai Phượng Tuyết nở nụ cười kiều mỵ.

"Tiểu thư, người một chút cũng không cảm thấy cử chỉ của người rất ác liệt sao?" Tiểu thiện Trợn mắt há mồm.

"Chưa biết được công hiệu của loại dược kia, lại muốn bắt ta chờ hơn nửanăm." Mai Phượng Tuyết hừ nhẹ một tiếng."Không bàn nữa!"

"Tiểu thư. . . . . ." Tiểu Thiện còn muốn khuyên nàng.

Mai Phượng Tuyết không chịu nổi nữ tỳ của mẫu thân."Ngươi không phải khẩntrương, nếu công hiệu của nó thật sự thần kỳ như mọi người nói, ta sẵnsàng xếp hàng chờ nửa năm, được hay không?"

Nàng thà bị mọi người khinh bỉ, cũng phải biết công hiệu của loại thuốc kia mới chịu đứng xếp hàng!

"Tốt." Tiểu Thiện không thể làm gì khác hơn là khuất phục, đi theo Mai PhượngTuyết qua một lối nhỏ, tính toán xâm nhập vào Đỗ Khang tửu gia trang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.