Trải qua một ngày một đêm nghiên cứu, Sầm Thâm nhìn Tú Cầu Nhỏ trong tay, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. 
Trong bát hương của Tú Cầu Nhỏ có khắc trận pháp thu nhỏ nào đó dùng để khống chế sức mạnh hạt nhân. Nếu tùy tiện khởi động pháp khí, chỉ cần kiểm soát kém chút thôi sẽ tự hại chính mình. 
A Quý nói không sai, đồ vật Liễu Thất lưu lại rất nguy hiểm, đấy chính là lực lượng có thể khiến thời không nghịch chuyển, không phải thợ thủ công nho nhỏ như hắn có thể khống chế được. Bọn họ sống sót sau tràng biến động lạ thường kia chỉ do may mắn. 
Vấn đề ở đây là, trận pháp thu nhỏ không trọn vẹn, muốn phục hồi nó thì nói dễ hơn làm. Hắn cần phải trở về Bắc Kinh, đọc lại sách cổ, nghiên cứu tất cả trận pháp Liễu Thất lưu truyền, thậm chí tìm người khác trợ giúp. 
Nhưng Hoàn Nhạc phải làm sao bây giờ? 
Tường lưới vẫn còn, Sầm Thâm lần nữa mở mắt lưới, nhìn thấy Hoàn Nhạc ôm đao ngủ ngon lành. Thiếu niên khi ngủ càng hiện rõ non nớt và ngây ngô, song tư thế của chàng chẳng non nớt chút nào —- cái tư thế kia, chỉ sợ hơi có động tĩnh khác thường, chàng lập tức rút đao ngay. 
Dẫn chàng về nhà sao? 
Sầm Thâm dựa vào bệ cửa sổ, cửa sổ nửa mở, ánh dương và cơn gió êm dịu cùng nhau lẻn vào, mà tường thành cổ xưa ngoài đấy, vẫn bình an tĩnh mịch không suy suyễn. 
Thật là một buổi sáng nắng ấm trời trong, Sầm Thâm lẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2979070/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.