Trận chiến Núi Bảo Tháp hạ màn bằng việc Sầm Thâm thỏa hiệp. 
Sầm Thâm vốn có thể không để ý, Hoàn Nhạc cũng sẽ không cầm muỗng đút cơm cho hắn thật, nhưng chàng thấy Sầm Thâm ngó lơ thì trực tiếp ôm chén ngồi xếp bằng bên chân hắn, hát khúc vườn không nhà trống. 
Kế sách này được biểu diễn bởi bụng của Hoàn Nhạc, thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, cho nên hát vô cùng vang dội. 
Sầm Thâm bị phiền đến hết chịu nổi, cúi đầu nhìn chàng, chàng liền ngẩng đầu nhìn hắn, nửa bước không lùi. 
“Có đi hay không?” 
“Không đi.” 
“Không ăn là đói đấy.” 
“Ta không ăn cơm bảy ngày cũng sẽ không chết đói.” 
Thiếu niên cố chấp mà bướng bỉnh, nâng Núi Bảo Tháp lẩm bẩm: “Thịt nguội lạnh là hết ngon ngay, quá đáng tiếc mà. Phu tử luôn bảo ta không biết nhân gian khó khăn, nhưng hắn đâu hay hồi còn nhỏ xíu ta đã bị mẹ tha vào trong núi. Trong núi có mọi thứ, lại chẳng có gì cả, quả dại rất dở, thỏ hoang quá dễ thương. Sát sinh là vấn đề lớn, yêu quái chúng ta còn phải suy xét nhiều hơn so với quân tử nhân loại, ta nên ăn chứ? Hay không ăn đây….” 
Sầm Thâm lựa chọn ăn. 
Hắn cảm giác hơn mười năm qua mình chưa từng no như thế, khoảnh khắc đặt chén đũa xuống, thấy cành Cây Xuân đang tắm nắng nhẹ nhàng lay động ngoài tường kính, cả người hắn bỗng nhiên tiến vào trạng thái chây lười. Tốc độ đại não làm việc trở nên chậm hơn, cơn buồn ngủ dần xông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978774/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.