“A Sầm ôi, ta sai rồi, ngươi cho ta lên đi mà.” 
Hoàn Nhạc ghé vào bên giường năn nỉ nhưng cứ như đang làm nũng, thò tay nhẹ nhàng kéo kéo chăn của Sầm Thâm, hy vọng hắn có thể để ý tới mình. Nhưng Sầm Thâm tâm địa sắt đá, lạch cạch một tiếng tắt đèn ngủ, nói: “Ồn ào nữa thì ra ngoài đi.” 
“Ò.” Hoàn Nhạc bĩu môi, Sầm Thâm lại không nhìn thấy. Chàng đành phải chấp nhận kết cục thảm thương này, ngồi dưới sàn dựa lưng vào giường, ôm cái chăn cũng chịu chung số phận bị vứt bỏ, cúi đầu ủ rũ. 
Chẳng qua chàng còn điện thoại di động nha. 
Điện thoại bị Sầm Thâm quăng trả, có lẽ hắn thấy nội dung cần được làm mờ đó quá hại mắt nên đến xóa cũng chẳng buồn xóa. Hoàn Nhạc cũng không xem thêm, tiện tay xóa ngay không chút do dự. 
“A Sầm, ta dọn sạch hết cả rồi.” Chàng nhỏ giọng tranh công. 
Sầm Thâm không phản ứng. 
“Không một ai trong số họ đẹp như ngươi.” 
Sầm Thâm vẫn không phản ứng như cũ. 
“Ta chỉ muốn nhìn ngươi mà thôi….” 
“Câm miệng!” 
Sầm Thâm ném cái gối qua, rốt cuộc khiến Hoàn Nhạc im bặt. Thế nhưng trong đêm khuya yên tĩnh, ánh trăng đuổi theo hơi thở của gió, rèm cửa sổ màu xám lay động, lay động tới mức trong đầu Sầm Thâm tràn đầy ——- phế liệu màu vàng. 
Lực sát thương của Xuân Phong quyển và nội dung sếch vẫn là quá lớn. 
Độ tồn tại của Hoàn Nhạc chung quy quá mạnh mẽ. 
Hôm sau, không có gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978770/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.