Tàu hỏa đã rời bến, Ngô Sùng An qua đời rồi, Liễu Thất cũng không trở về nữa.
Ông lão mang theo chút tiếc nuối khép mắt vĩnh viễn, Sùng Minh đóng máy vi tính, nhìn hai người đang trầm tư, lên tiếng: “Liễu Thất người này, tôi cũng không gặp ông ta tại Thượng Hải. Nghe nói sau đó ông ta đi núi Bất Chu, không xuất hiện thêm lần nào, không rõ sống chết.”
Nghe vậy, Sầm Thâm tiếp tục giữ im lặng. Liễu Thất đã chết, nhưng việc liên quan đến Hoàn Nhạc và Tú Cầu Nhỏ, hắn không dám dễ dàng để lời ra khỏi miệng. Ngược lại Hoàn Nhạc chủ động hỏi: “Tiên sinh Sùng Minh cảm thấy….. Vì sao Liễu Thất đột nhiên không đi Thượng Hải?”
Sùng Minh đáp: “Có khi nào trải qua vụ nổ kia, ông ta bỗng trở nên tâm nguội ý lạnh với thế giới này?”
“Tôi thấy ấy.” Giọng Kiều Phong Miên chợt truyền tới từ chỗ cách đó không xa, “Ông ta cho là chư vị kia bệnh quá, cũng không thú vị nên đi đấy chứ.”
Sầm Thâm ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Kiều Phong Miên mặc quần áo ở nhà, choàng thêm áo khoác bước ra từ giữa phòng, trông dáng dấp lười biếng như vừa tỉnh ngủ.
Sùng Minh đứng dậy đón anh, vươn tay ôm eo anh, rồi hai người dán vào nhau thì thầm vài câu, đoạn Sùng Minh rời đi. Kiều Phong Miên đi tới ngồi xuống, bưng trà của Sùng Minh lên uống một hớp, hỏi: “Xem xong video rồi?”
Sầm Thâm gật đầu: “Cảm ơn.”
Kiều Phong Miên cười cười, “Không cần cảm ơn tôi, giúp anh chẳng qua là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978760/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.