A Quý vừa lắc đầu cảm thán vừa nhiệt tình tính giờ hộ hai người. Đợi một giờ mà kết giới vẫn chưa biến mất, A Quý chỉ có thể tán thưởng —- Nhạc Nhạc thiếu hiệp thực sự rất khí phách, không hổ là chó tới từ Đại Đường.
Một tiếng rưỡi sau, A Quý ngồi ở hiên nhà buồn chán đếm lá Cây Xuân. Ánh mắt thường xuyên liếc về hướng phòng ngủ, nhưng không thể thấy được gì cả.
Hai giờ sau, Hoàn Nhạc rốt cuộc bước ra.
“Wow, Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi ngươi như này thật không được đâu.” A Quý đương muốn châm biếm, ngẩng đầu bắt gặp gương mặt Hoàn Nhạc thì chợt giật mình, “Sao mặt ngươi đỏ đến bất thường vậy, không phải ngươi #¥%# Tiểu Thâm Thâm… Chẳng lẽ là hắn đè ngươi???”
“Không phải không phải.” Hoàn Nhạc lắc đầu liên hồi, bộ dáng thẹn thùng, mặt đỏ như sắp nổ tung. Chàng ngồi xổm cũng không xong, đi cũng không được, ngồi cũng không thoả, cảm giác đỉnh đầu gần bốc khói đến nơi.
“Rốt cuộc hai người đóng cửa ở bên trong làm chính sự gì?” A Quý càng hiếu kỳ.
Hoàn Nhạc không nói gì, ôm hai má nóng hổi ngồi chồm hổm trên sàn, đập đầu côm cốp vào đầu gối. Trời mới biết chàng chỉ muốn hôn nhẹ mà thôi, thực sự cứ như bị yểm bùa, làm người ta như nọ như kia.
Không không không không không chàng không phải dạng như vậy. Chàng thật lòng chỉ muốn dỗ A Sầm vui vẻ thôi, rất cố gắng muốn làm hắn thích thú…
Toang rồi toang rồi toang rồi, A Sầm sẽ không ghét bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978748/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.