Trong đầu Sầm Thâm nhiều thêm vài thứ, một số hình ảnh rất xa lạ lại có chút quen thuộc. Xa lạ là vì mớ ngổn ngang này không liền mạch, tất cả mọi người điểm trang ăn mặc đều khác với người hiện đại; quen biết là bởi dường như đây là cuộc sống mà Hoàn Nhạc đã từng miêu tả.
Đó là Đại Đường, là Trường An.
Mà Sầm Thâm không thấy mặt Liễu Thất, rõ ràng chúng thuộc về Liễu Thất nhưng Liễu Thất lại chưa từng xuất hiện trong khung cảnh này. Vì vậy Sầm Thâm hiểu được, những thứ này là ký ức của Liễu Thất, là hết thảy những gì ông ta tận mắt xem.
“Hình như anh thấy cái bút đó.” Ngồi nghỉ ngơi chốc lát sau, Sầm Thâm đột nhiên hỏi Hoàn Nhạc: “Diện mạo Tống Lê thế nào?”
Hoàn Nhạc hãy còn lo lắng cho thân thể của hắn, “Trước tiên khoan kể mấy cái đấy, chúng ta lại chỗ Nam Anh khám chút nha? Dù sao ngày mai cũng phải tái khám, hôm nay đi cũng được.”
Một loáng khẩn cầu lóe lên trong mắt Hoàn Nhạc, Sầm Thâm thấy mà nhẹ dạ, bèn gật đầu đồng ý.
Một lát sau, Hoàn Nhạc thu dọn đồ đạc xong thì đưa Sầm Thâm ra ngoài. Sầm Thâm nhìn đôi bàn tay hai người đan lấy nhau, tuy rằng dọc đường đi không nói gì, nhưng có luồng ấm áp vô cớ chảy xuôi trong lòng, khiến khí chất trên người hắn trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Sau khi thấy Nam Anh, đầu tiên Hoàn Nhạc xin lỗi một tiếng. Nam Anh vẫn vậy, ôn hòa và khoan dung, không nề hà bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978735/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.