Ngày ngày trôi qua, ý chí mà Liễu Thất lưu lại trong Tú Cầu Nhỏ sắp tiêu tan. Vì đẩy nhanh tiến độ truyền thừa lần này, cũng vì chí nguyện của Ngô tiên sinh, Sầm Thâm không thể không dành nhiều thời gian hơn để hơn lại bên trong hồi ức, khiến Hoàn Nhạc “vò võ mong chờ.”
Vào lúc này đây, Hoàn Nhạc thân mang tám trăm loại kỹ xảo ghẹo người cũng không có chỗ dùng.
Chàng chống cằm ngồi dưới hiên, nhìn cả căn nhà yên tĩnh, nắng rọi qua tán cây xuân đổ từng chùm hoa loang lổ, thanh thản mà tẻ nhạt nheo mắt lại.
Trời thu êm đềm tới, hẻm Tây Tử trở về với vẻ sóng yên biển lặng, dường như tất cả đau khổ giãy dụa đều chưa từng xuất hiện.
Hoàn Nhạc hay nhớ người nhà và đại ca, chàng đau đáu nhớ thương quê nhà, chỉ là chưa bao giờ nói ra. Bởi vì đời chính là chuỗi lựa chọn nối tiếp nhau, rất nhiều trường hợp cả hai lựa chọn không có cái nào đúng cái nào sai, là chọn hay bỏ mà thôi.
Mà thiếu niên thì luôn tham lam, cho dù là tình thân hay tình yêu chàng đều muốn cho nên vẫn hơi ưu phiền.
A Quý thì vẫn hết ăn lại nằm như cũ, yêu sinh chẳng có mục tiêu gì để phấn đấu.
Bỗng một tiếng “tinh tinh” vang lên, Hoàn Nhạc nhận được tin nhắn. Cầm lên xem thì thấy là Kiều Phong Miên gửi, trong ảnh là tay nải màu lam quen thuộc.
Thím nhỏ: [Hình ảnh] Của con?
Hoàn Nhạc tức khắc trợn trừng hai mắt, gõ chữ như tên lửa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978673/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.