Buổi chiều đầu hạ, thiếu niên đeo bảo đao đến từ Đại Đường lại đóng vai thi thể ở hành lang. 
Cây Xuân rốt cuộc chào đón mùa hoa mới, hương thơm đặc biệt thoang thoảng trong không khí. Ánh dương thuộc về nơi sâu trong ngõ hẻm luôn đi kèm bộ lọc thời gian riêng, chiếu sống mũi của thiếu niên anh tuấn thành ngọn núi, lông mi thật dài chính là đôi chim nhạn, vài lọn tóc bị gió phẩy nhẹ như cành liễu huyền ảo. 
Thiếu niên không nhúc nhích chút nào, tay phải buông thõng xuống mép sàn, vừa lúc bị mấy tên trộm Ảnh Yêu chạy tới cổng phát hiện. Một đám Ảnh Yêu trốn trong bóng râm bên hành lang, xì xào bàn tán về Ngũ Chỉ Sơn, có vẻ như đang bí mật mưu đồ chuyện gì đó rất quan trọng. 
A Quý trong chậu nước gần đấy lo lắng vô cùng, than ngắn thở dài: “Thiếu hiệp nằm giả chết đã hai giờ, không bị sao chứ? Nếu không ngươi qua khuyên nhủ thử? Tố chất tâm lý của thanh thiếu niên thời nay không tốt lắm, rất dễ xảy ra chuyện….” 
Sầm Thâm ngồi xem A Quý diễn, nhưng không hề bị lung lạc. 
A Quý: “Ai…. Vô tình phát hiện có khả năng thầy giáo kính yêu đào hố chôn mình, chẳng được mấy hôm lại phát hiện thầy đã bị chôn trong hố từ lâu, ngươi nói chút đi, kịch bản thăng trầm như này kinh hỉ không? Hay khó chịu không?” 
Sầm Thâm vẫn không bị lung lạc, tiếp tục với bức vẽ. 
Chốc lát sau, A Quý lần nữa thở dài não nề: “Ai….” 
“Cạch.” Sầm Thâm đặt viết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978272/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.