Hoàn Nhạc bị tống cổ ra đường, ủ rũ cúi đầu nhổ cỏ ở ngưỡng cửa.
Cỏ ơi cỏ à, ngươi sinh trưởng giữa khe nứt trên đá, ngoan cường biết bao.
A Sầm ơi A Sầm à, ngươi như vầng trăng cô độc giữa trời cao thăm thẳm, lạnh lùng khắc nghiệt làm sao.
Hoàn Nhạc giật tay bứt nắm cỏ lên, xem đi, vận mệnh của chàng như cỏ cây bay theo gió này, phiêu bạt không chốn nương thân. Còn bị đuổi khỏi nhà. Song, chàng có thể làm gì đây? Chàng làm rớt bể điện thoại di động của A Sầm, điện thoại di động thần kỳ đến thế, chắc phải rất đắt rồi?
Làm sao bây giờ?
Phải chăng hôm nay chàng không được vào trong nữa?
“Gâu!” Lúc này, một tiếng chó sủa truyền từ nơi cách đó không xa.
Hoàn Nhạc ngẩng đầu, bắt gặp con chó con lông vàng đất ngồi ở cửa nhà chếch bên kia, mở to đôi mắt ngấn nước tò mò nhìn Hoàn Nhạc.
“Ẳng ẳng ẳng!” Anh kỳ lạ quá hà, ngoại hình giống con người, nhưng mùi thì cùng loài với em.
“Không sai, ta chính là tổ tông của ngươi.” Hoàn Nhạc đường hoàng ra dáng nhận thân thích.
“Gâu?” Chó con nghi hoặc nghiêng đầu.
“Gâu.” Hoàn Nhạc cũng nghiêng đầu.
“Gâu!” Em vẹo qua bên trái.
“Gâu.” Anh ngoẻo sang bên phải.
Hai cái đầu chó nghiêng tới nghiêng lui mấy bận, rốt cuộc chó con xác định chàng là đồng loại, thận trọng cất bước vì tình hữu nghị. Nó tới trước mặt Hoàn Nhạc, ngửi kỹ bên chân chàng một cái, ngẩng đầu: “Gâu gâu?”
Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978266/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.