“Liễu Thất hắn đã chết, chết thật rồi! Ta thấy tận mắt!” A Quý rướn cái chân nhỏ xíu ngắn tủn của mình, nhác thấy bảo đao vừa được Hoàn Nhạc triệu đến tay, bản năng cầu sinh chiếm ưu thế ngay.
Hoàn Nhạc cũng không dám dễ dàng tin những lời hoang đường của ông, một tiếng soạt rút đao gõ gõ lên mai rùa, bảo: “Thành thật khai báo đi, không thì đêm nay ăn canh rùa.”
Nói đoạn, Hoàn Nhạc liếc nhìn đồng hồ treo tường, kinh ngạc thốt: “Cũng gần năm giờ rồi.”
A Quý bị cái giọng cố tình làm quá lố này của chàng chọc tức tắt thở, “Từ lâu ta đã nói Liễu Thất chết rồi, ta không lừa ngươi!”
Sầm Thâm bước lên phía trước, “Khi giao Tú Cầu Nhỏ cho tôi, quả thực ông ấy có nói Liễu Thất đã chết.”
“Ngươi nghe chưa?”
“Nhưng ông không giải thích rõ, sau khi trở về từ Đại Đường, Liễu Thất mới chết. Càng không nói với tôi hắn đã trải qua những gì ở Đại Đường.”
A Quý rất đau đầu: “Thực tình ta không quen Liễu Thất, bọn ta không thân nhau chút nào, chuyện như vậy làm sao hắn kể cho ta chứ? So ra thì Ngô Sùng An còn thân với hắn hơn đấy, con mẹ nó ta còn chưa từng đi qua núi Bất Chu!”
“Hả?” Sầm Thâm hơi nheo mắt lại, giọng điệu trầm xuống: “Ông chưa từng tới núi Bất Chu?”
A Quý im lặng, ban đầu ông bảo với Sầm Thâm rằng ông bò ra từ núi Bất Chu, ông vội vàng vá lỗi: “Không có không có không có chắc chắn ngươi nhớ nhầm! Đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-va-ban-son/2978252/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.