Tần Phóng dõi mắt nhìn theo bóng dáng hai mẹ con KhổngTinh Hoa dần đi xa, rồi quay đầu nhìn Dịch Như đang giả vờ lục lọi đồđạc trong túi: “Họ đi rồi.”
Dịch Như dừng tay lại, nhưng dường như cảm xúc vẫn chưa bình ổn được, cả người vẫn đờ đẫn, không hề thư thả.
”Người đó là mẹ cô à?”
Dịch Như không đáp, mắt ngân ngấn nước. Tần Phóng khẽ thở dài, rút khăngiấy đưa cho cô: “Lúc trước tình trạng cô không ổn, không gặp bà ấy cũng đúng. Bây giờ cô đã hồi phục rất tốt rồi, sao vẫn không chịu đi gặp?”
Dịch Như cười mỉa: “Người không ra người, quỷ không ra quỷ, anh bảo đây là hồi phục rất tốt sao?”
”Tay chân đứt rồi cũng giống như bát nước đã hất đi, vĩnh viễn không thể nào lấy lại y như cũ được. Cô cứ chấp niệm so đo với trước đây thì mãimãi không bao giờ thấy hài lòng. Nhưng nếu cô có thể buông lỏng chấpnhận tình trạng tệ nhất của hiện tại, sau này sống chắc chắn sẽ thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn.”
Dịch Như rít từng chữ qua kẽ răng: “Nếu tôi không chấp nhận thì sao?”
Tần Phóng nhún vai, cười điềm nhiên như không: “Vậy tùy cô thôi, đâu phải tôi bị đau.”
Dịch Như nhìn anh chằm chằm, lòng thoáng thất vọng. Điều Tần Phóng nóiđương nhiên có đạo lý, nhưng trong nội tâm cô, cô mong đợi anh nói ônhòa uyển chuyển hơn. Anh nhất định cứ phải nói chuyện thẳng toẹt như vậy sao? Dịu dàng khuyên nhủ thì khó lắm ư? Anh đối với Nhan Phúc Thụy lâulâu mới gặp kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287211/quyen-10-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.